Tại trụ sở chính của tập đoàn tài chính Lục Thị, bên trong phòng họp cao cấp đang tổ chức đại hội cỗ đông.

Lục Gia Bách lười biếng ngồi ở vị trí người chủ trì xử lý tài liệu, hoàn toàn xem máy vị thành viên ban giám đốc như không khí.

Còn biết lo lắng nữa sao?

Ban đầu khi họ ép Dương Tâm phải rời đi sao không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này?

“Tổng giám đốc Nguyên Thanh, bộ phận quan hệ công chúng đang ra sức thuyết phụ người phụ trách của công ty thời trang Amy đúng không? Không phải các người đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Dương Tâm sao? Sao bây giờ còn truy tố tập đoàn tài chính Lục Thị vậy?”

“Đúng thế, chuyện này đều là vì Dương Tâm, theo lý mà nói thì cô ta phải gánh vác trách nhiệm này, công ty thời trang Amy tố cáo tập đoàn Lục Thị là có ý gì chứ?”

Tổng giám đốc Nguyên Thanh đang ngồi ngay ngắn trên ghé, hơi cúi đầu, im lặng không nói gì.

Sau khi đợi cho tất cả những cỗ đông bắn liên thanh một lượt, ông ta mới thông thả lên tiếng: “Dương Tâm không có trách nhiệm gì trong việc này cả, bởi vì người ký tên trên tờ giấy kia không phải cô ấy, mà là cô Trần Uyên.”

Cái gì?

“Nguyên Thanh, ông nói thế là có ý gì?”

Nguyên Thanh ngước mắt nhìn máy tên cỗ đông trước mặt, lên tiếng giải thích: “Trên phương diện pháp luật có phân chia trách nhiệm, mặc dù sản phẩm mới là do Dương Tâm phụ trách thế nhưng người ký tên cuối cùng lại là Trần Uyên. Tôi nói như thế thì cho dù công ty thời trang Amy muốn tố cáo Dương Tâm thì tòa án cũng không thụ lý vụ án này, bởi vì Dương Tâm không phải người trực tiếp chịu trách nhiệm, cô ấy không ký vào biên bản đó. Chỉ với điều này thì cô ấy đã vô tội rồi, người có tội thật sự chính là Trần Uyên, cho nên công ty thời trang Amy mới tố cáo tập đoàn Lục Thị chúng ta. Các vị… Hiểu ý của tôi chứ?”

Lục Gia Bách nhẹ nhàng cười một tiếng, đập tập tài liệu xuống bàn, thấp giọng nói: “Được rồi, náo loạn như thế cũng đủ rồi, kết thúc ở đây thôi. Đừng có lôi kéo Dương Tâm mãi không buông như thế, cô ấy không có bắt kỳ trách nhiệm gì, bây giờ việc chúng ta nên làm là nghĩ xem nên nói thế nào với Amy, khuyên bọn họ hãy rút đơn kiện.”

Nói tới đây anh cong môi cười một tiếng, lên tiếng bổ sung: “Hôm nay tập đoàn Lục Thị bị dính kiện cáo, một khi cổ phiếu xảy ra vấn đề vậy thì các vị còn mệt mỏi hơn nữa đây. Có lẽ việc tổn thất khoảng vài tỉ cũng không là gì so với các vị thế nhưng khi đạt ngưỡng vài trăm tỉ thì sao đây? Đến lúc đó các vị cũng đừng tìm tới tôi nhờ giúp đỡ, tôi không có dư tiền đâu.”

Chết tiệt!

Đoàn Ninh đứng bên cạnh cũng hận không thể cầm dao đâm chết cái tên này.

Con mẹ nó, cậu cũng là người chịu tổn thất đấy cái tên này!

Sau khi tổng giám đốc Vương nghe thầy những gì Lục Gia Bách nói thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi, đứng bật dậy: “Tổng giám đốc Lục nói thế là có ý gì? Ngài không tính sẽ bồi thường tổn thất sao?”

Lục Gia Bách vuốt vuốt tay, cười nói: “Không phải các người có bản lĩnh lắm sao? Lúc bắt buộc tôi phải sa thải Dương Tâm không phải rất đắc ý sao? Chuyện xảy ra hôm nay là do các người tự chuốc lấy mà thôi, còn về phần các người có thể khiến tôi tự mình ra mặt được hay không thì còn phải xem xem số tiền trong thẻ ngân hàng của các người có gánh nồi hay không?”

Mẹ kiếp!

Cái tên này đúng là thiếu đòn!

Đường đường là người quyết định chuyện tài chính của tập đoàn Lục Thị, trong lúc công ty gặp phải nguy cơ thì lại không chịu nghĩ ra biện pháp để giải quyết ván đề mà lại muốn họ phải chỉ tiền.

Anh đang cho rằng bọn họ sở hữu khối tài sản lên tới máy ngàn tỉ như anh sao mà tổn thất mấy trăm tỉ không cảm thấy đau xót chứ?

Hơn ba trăm tỉ này là tất cả tài sản mà họ có, bọn họ sao có thể có nhiều hơn anh được?

Câu trả lời vô cùng rõ ràng, nếu bọn họ gặp phải tổn thát lớn như thế thì sẽ không vực dậy nổi!

Tổng giám đốc Vương vẫn chưa từ bỏ ý định, giãy dụa lên tiếng: “Tổng giám đốc Lục, chúng ta là một tập thể, có phước cùng hưởng có họa cùng chia. Nếu như cổ phiếu của tập đoàn Lục Thị giảm xuống trầm trọng vậy thì chúng ta buộc phải bán cỗ phần trong tay của mình thế nhưng e rằng sẽ không có ai chịu mua giúp. Đến lúc đó, tài chính của tập đoàn sẽ bị tê liệt.”

“Được thôi!” Tổng giám đốc Lục liếc ông ta, nhanh chóng lên tiếng: “Ông bỏ ra bao nhiêu thì tôi sẽ tiếp bấy nhiêu, chắc hẳn gần một ngàn tỉ cũng đủ đề tiếp tất cả cỗ phần trong tay các ông rồi đúng chứ?”

Tổng giám đốc Vương nghe xong cảm thầy vô cùng kinh ngạc, không ngờ tên nhóc này lại có mục đích muốn mua cỗ phần trong tay họ.

Không chỉ có sắc mặt ông ta trông khó coi mà những cổ đông có mặt ở đó cũng vô cùng khó chịu.

Lục Gia Bách còn ác hơn bố của anh gấp máy trăm lần, hôm nay anh đã đủ cứng cáp, suy nghĩ muốn độc chiếm hét cổ phần của tập đoàn, đuổi máy cổ đông này ra khỏi tập đoàn, hoàn toàn khống chế toàn bộ tài chính của tập đoàn.

Dã tâm vô cùng lớn khiến họ cảm thấy run sợ.

Không khí yên tĩnh trong giây lát, cuối cùng tổng giám đốc Vương cũng không chịu nổi áp lực mà cúi đầu, nhún nhường lên tiếng: “Vừa nãy là do tôi lỡ lời, mong tổng giám đốc Lục thương tình bỏ qua cho, giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Lục Gia Bách cong môi cười, một tay bám vào mặt bàn, một tay vuốt cằm, lên tiếng: “Tôi không có khả năng khiến tập đoàn Amy rút đơn kiện, thế nhưng Dương Tâm thì có cách đấy, nếu như các người không muốn trơ mắt nhìn tiền trong thẻ mình bốc hơi thì cầu xin cô ấy đi.”

Cái gì?

Cầu xin Dương Tâm sao?

Người phụ nữ mà họ đã đuổi cổ ra khỏi tập đoàn Lục Thị đó sao?

“Tổng giám đốc Lục, chuyện này…”

Lục Gia Bách cũng không cho ông ta có cơ hội lên tiếng, nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa phòng họp: “Tôi chỉ nói thế thôi, còn việc có muốn đi tới cầu xin cô ấy hay không thì các người tự quyết định đi.”

Sau khi trơ mắt nhìn Lục Gia Bách rời khỏi đó, máy vị cỗ đông nhanh chóng nhìn về phía tổng giám đốc Vương.

“Ông Vương à, mấy người trước ông chính là người giật dây ép chúng tôi phải đuổi Dương Tâm, vậy thì hôm nay phiền ông đi cầu xin cô ấy đi.”

“Đúng, đúng, đúng, ông Hà nói đúng đáy. Tổng giám đốc Vương, mấy ông già chúng tôi cũng chỉ làm theo lời ông, chỉ mong thị trường chứng khoán có thể một bước lên mây. Đợi thời điểm thích hợp chúng tôi sẽ bán giá thắp hoàn toàn có thể độc chiếm tập đoàn Lục Thị. Nếu Dương Tâm có thể cứu chúng ta thì cho dù có phải đến quỳ gối xin lỗi cô ấy thì ông Vương cũng phải đi một chuyến.”

Trong lòng tổng giám đốc Vương đang cảm thấy vô cùng tức giận.

Nếu ông ta đến cầu xin Dương Tâm thì danh tiếng cả đời sẽ bị hủy hoại, nhưng nếu ông ta không cầu xin Dương Tâm thì vốn tích lũy cả đời sẽ mắt sạch.

Ông ta không biết nên lợi chọn thế nào cho phải.

“Thôi được rồi, tôi đi, ngày mai tôi sẽ đến cầu xin Dương Tâm.”

Hải Thành, tại nghĩa trang công cộng Linh Sơn.

Sắc xuân mơ màng, những giọt mưa rơi xuống trên con đường yên tĩnh, mạnh mẽ nện xuống nền đất lạnh như băng, mỗi giọt nước mưa đồng khiến tâm hồn những người tới viếng mộ cảm thấy rung động.

Trần Uyên cầm dù đi trên con đường đầy đá cuội, sau khi đi hết chỗ quanh co, cô ấy chậm rãi dừng chân, kinh ngạc nhìn về phía người có vóc dáng thon tha đang đi tới phía này.

Có người nói hay người yêu nhau, nếu như bỏ lỡ nhau thì ông trời sẽ cho bọn họ có duyên gặp lại, để bọn họ bắt đầu con đường tiếp theo.

Cô ấy đã từng đi qua vô số con đường, dừng chân ở vô số ngã rẽ, thế nhưng lại chưa bao giờ có thể gặp lại người mình yêu.

Dần dần, cô ấy bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy những thứ tốt đẹp kia chỉ tồn tại trong truyện cỗ tích mà thôi.

Thế nhưng hôm nay…

Cô ấy đang gặp ảo giác sao?

Cô ấy, tại sao lại có thể gặp lại người đàn ông nằm sâu trong trí nhớ của cô ấy như thế tại nơi nghĩa trang lạnh lẽo này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play