Chiếc cốc đề cao vỡ tung trong lòng bàn tay của người đàn ông.
Vết rượu đỏ sẫm lăn dài theo dòng máu đỏ rơi xuống thắm vào tắm thảm sang trọng bên dưới, loang ra tạo thành những đóa hoa án xinh đẹp nhưng có phần thê lương.
Tiếng chuông từ điện thoại vang lên, có cuộc gọi đến.
Sau khi người đàn ông nguôi ngoai cơn giận và hận thù trong lòng, anh ta bấm nút trả lời.
“Có chuyện gì?”
“Thưa ngài, vài ngày nữa là ngày giỗ của ông cụ. Năm nay ngài có định về Hải Thành không? Có cần tôi từ chối mọi lịch trình của ngài trong khoảng thời gian này không?”
Lâm Thanh siết chặt điện thoại, dùng giọng nói trầm thấp đáp lại: “Đẩy lùi lại đi, chuẩn bị chuyên cơ, ba ngày sau về Hải Thành, đừng kinh động đến ai, tôi không muốn hành tung của tôi bị bại lộ, hiểu không?”
“Vâng.”
Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Lâm Thanh từ từ nhắm mắt lại.
Hải Thành…
Một thành phố đã đầy anh ta xuống vực thẳm vạn trượng, từng chôn vùi cả gia đình và tình yêu của anh ta chỉ qua một đêm, nếu có thể, anh ta muốn cả đời này cũng không bước chân vào đó nữa.
Nhưng mà, cội nguồn của anh ta ở đó, mộ tổ tiên nhà họ Lâm của anh ta ở đó, bố mẹ đã mắt của anh ta cũng ở đó.
Yêu, ghét, hận, si duy nhát trong lòng cũng… ở đó.
‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng ngủ bị đầy ra, Hải Vy trong bộ đồ ngủ từ bên ngoài bước vào.
“Thanh, xảy ra chuyện gì vậy? Hình như em ở phòng bên nghe được có tiếng vật gì đó rơi xuống.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của cô ta lập tức nhìn xuống lòng bàn tay vẫn còn đang chảy máu của anh ta, không khỏi kinh ngạc, nói: “Anh bị thương rồi? Em đi gọi bác sĩ ngay.”
“Không cần.” Lâm Thanh bước tới cửa, giơ tay kéo lấy cánh tay của cô ta: “Vừa rồi ly rượu va vào cửa số, không cần thận nên vỡ, quẹt vài đường vào tay, cũng chẳng có gì to tát, không cần phải gọi bác sĩ. “
Hải Vy vơ lấy tay anh ta quan sát một vòng, chắc chắn không tổn hại đến động mạch chủ, mới thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, em đi lấy hộp thuốc, băng bó cầm máu cho anh trước đã, đừng để nhiễm trùng.”
Nói xong, cô ta định đi ra phòng khách.
Lâm Thanh vươn tay ôm lấy cô ta, siết chặt cô ta vào lòng, ghé vào tai thì thầm nói: “Hải Vy, theo anh mấy năm, có cảm thấy thiệt thòi cho em không?”
Hải Vy khẽ cười: “Thiệt thời gì chứ, cảm ơn anh đã cho em và bé Dương một gia đình, để nó giống như những đứa trẻ bình thường có một cuộc sống đầy đủ, chỉ là anh vẫn từ chối em, không đồng ý cho em ngủ cùng anh, cảm thấy có hơi uất ức. “
“Hải Vy…”
“Được rồi, được rồi, em nói giỡn thôi, anh đừng tưởng thật, cũng đừng nói mấy đạo lý gì đó với em, như thế này rất tốt, một nhà ba người chúng ta cả đời này ở bên nhau, trải qua những ngày tháng của chúng ta.
Lâm Thanh bắt lực mỉm cười: “Em yên tâm, em mãi mãi là vợ của Lâm Thanh này, anh sẽ không để bất cứ ai xem thường em.”
“Ừm ừm, mau buông em ra, em đi lấy hộp thuốc.”
Nhà họ Trần, trong phòng y tế, Dương Tâm vào phòng cấp cứu lúc mười một giờ ba mươi tối, ở trong đó suốt năm tiếng đồng hồ và mãi đến bốn giờ rưỡi sáng hôm sau mới trở ra.
Lục Gia Bách nhìn thấy cô đứng đi ngả nghiêng, có chút đứng không vững, liền bước nhanh tới đỡ cô.
Bà Lục không quan tâm khuôn mặt của mình lúc này đáng sợ như thế nào, bà ta nghiêng người về phía trước hỏi: “Cháu trai của tôi thế nào rồi? Cô có giữ được mạng của nó không?”
Dương Tâm dường như đã rút hết khí lực, khẽ tựa vào trong vòng tay Lục Gia Bách, yếu ớt nói: “Còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, tôi nghỉ là nó đã trực tiếp tiếp xúc với nguồn thuốc, cho nên tình trạng nghiêm trọng hơn của ông cụ nhiều.”
“Đừng nói nhảm nữa.” Bà Lục giận dữ nhìn cô, nghiến răng nói: “Tôi hỏi là Lục Minh thế nào, cô đừng nói máy lời bắn tiếng đe dọa để hủ tôi.”
Dương Tâm vừa mở miệng, nhưng, trong đầu truyền đến một cảm giác choáng váng, phía trước hai mắt tối sầm lại, trực tiếp rơi vào hôn mê “Dương Tâm…” Lục Gia Bách hốt hoảng kêu lên, trên khuôn mặt tuần tú thoáng qua một nét đau lòng.
Sức khỏe của cô sụt giảm nghiêm trọng.
Vừa mới trải qua ca phẫu thuật não suốt mười lăm tiếng, thở còn chưa kịp thở, lại bị đẩy vào phòng cấp cứu, miễn cưỡng hơn năm tiếng đồng hồ, thân thể như sắt đá của cô cũng phải hao mòn thôi.
“Các người bảo vệ Lục Minh, tôi đưa cô ấy vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi.”
Nói xong, Lục Gia Bách bề cô lên và đi về khu vực phòng bệnh. Bà Lục muốn ngăn cản, nhưng lại không đuổi kịp anh.
Sau khi mắng vài câu vô ích, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Lục Gia Tân rồi khiển trách: “Dương Tâm không phải người phụ nữ của con sao, cho dù là bế, cũng phải do con bế, đâu đến lượt anh trai con? Con không có mắt nhìn như thế sao, mặc cho anh con và người phụ nữ đó mờ mờ ám ám à?”
Lục Gia Tân tỏ vẻ cay đắng, không phải anh ta mặc anh trai mình và người phụ nữ đó có gì với nhau, không phải do anh trai của mình và người phụ nữ kia dây dưa không rõ, mình đành phải tự thân xuất mã, cưới người phụ nữ kia về nhà, rồi trơ mắt ngăn cản vẻ xum xoe của anh trai mình sao?
Bà Lục thấy anh ta không nói gì, tức giận đập vào sau gáy anh ta một cái, quát: “Nếu anh con cố chấp muốn cưới người phụ nữ đó, mẹ sẽ miễn cưỡng cho con cưới, các con có hai đứa con rồi, thành hôn cũng là điều dĩ nhiên, dù sao anh con cũng không thể cưới. “
Mẹ kiếp!
Loại logic gì kỳ lạ vậy nhỉ?
Không xứng với anh trai anh ta, thì cưỡng ép anh ta cưới sao?
Không đúng, người phụ nữ dữ tợn này Dương Tâm quá xứng với anh trai anh ta rồi không phải sao.
Ai mà có vận may như cô ta chứ?
Vừa là danh y Huyền Sương, vừa là danh y Vô Danh, ngầu phết mà, gả vào nhà họ Lục làm dâu cả không phải quá tốt sao.
Dương Tâm được Lục Gia Bách bế vào phòng bệnh, vừa đặt cô lên giường, cô liền tỉnh lại.
Bởi vì trong lòng ghim cái tên này, cho nên cô buộc bản thân phải thật tỉnh táo.
“Đây là đâu? Tại sao lại đưa tôi tới đây? Lục Minh còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm, tôi phải đi xem thằng bé.”
Có một tia ấm áp thoáng qua trong đôi mắt của Lục Gia Bách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT