Dương Tâm cau mày, nghĩ đến Dương Nhã, sắc mặt cô lại tối sầm lại. “Em biết là ai, nhưng anh không cần lo, chút chuyện nhỏ thế này em có thể xử lý được”

“Cũng được, em của bảy năm trước... có lẽ anh sẽ lo lắng, nhưng em của hiện tại khắp người đều là gai, anh cũng an tâm hơn nhiều”.

".” Đây là đang khen cô hay đang bôi bác cô vậy?

Nhà họ Lục. Cậu chủ nhỏ vừa tỉnh dậy liền tìm mẹ. Không phải mẹ ruột, mà là mẹ kế vừa mới nhận. Nghe cháu trai lên tiếng nói chuyện, Lục phu nhân vô cùng ngạc nhiên.

Tuy cháu yêu không bị câm, nhưng dường như nó không nói bao giờ, năm nay đã bảy tuổi rồi, nhưng số lần gọi “bà nội” chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bây giờ lại khóc lóc đòi quấn lấy một người phụ nữ xa lạ, sao bà ta có thể không kinh ngạc được chứ?

Vợ chồng Tần Thị vẫn chưa rời đi, thấy cậu nhóc làm loạn lên đòi tìm cô cả nhà họ Dương, họ đều cảm thấy kỳ lạ.

“Cháu ngoan của bà, đừng khóc nữa nhé, nếu cháu khóc nữa thì trái tim bà cũng sẽ đau lắm đấy”.

Lục phu nhân rất nhẫn nại với đứa cháu yêu, ôm trong lòng dỗ dành. “Đưa cháu tới chung cư đi ạ, cháu muốn đến chung cư” Lục phu nhân ngây người, vừa rồi cháu yêu của bà ta nói bao nhiêu chữ vậy? Hình như là mười chữ. Đây là lượng chữ một tháng của cậu nhóc đấy.

Dương Tâm, rốt cuộc trên người người phụ nữ đó có ma lực gì mà có thể trị được chứng tự kỷ của cháu yêu bà ta vậy?

“Nhã Nhã, cô mau lại đây, dỗ dành Minh Minh chút đi”

Đáy mắt Dương Nhã ánh lên vẻ lạnh giá, cô ta cúi đầu đi đến bên giường, đưa tay ra định ôm lấy cậu nhóc.

Lục Minh hừ lạnh một tiếng, quay phắt đầu đi, gằn giọng nói: “Đồ phụ nữ xấu xa, giả vờ đau buồn cái gì, cô còn đang bực mình vì tôi không chết nữa đấy, bây giờ tôi không chết, trong lòng khó chịu lắm chứ gì?”

“...” Dương Nhã nhìn Lục phu nhân với vẻ tủi thân, giọng rủn ấy hỏi: “Mẹ... mẹ ơi... có phải Minh Minh coi con là bác nó rồi không?”

Không chờ Lục phu nhân mở lời, Tần phu nhân đứng bên giường đã chêm lời vào: “Cô hai nhà họ Dương có ý gì vậy? Chẳng nhẽ cô vẫn tưởng Tâm Tâm hạ độc sao? Không có chứng cứ rõ ràng mà cô vẫn muốn đổi trắng thay đen. Khiến tôi thật sự muốn hỏi xem cô đang tính toán chuyện gì đấy?”

Nghe Tần phu nhân sửa cách gọi Dương Tâm thành “Tâm Tâm”, trái tim Dương Nhã lập tức rơi thẳng xuống vực, bọn họ còn chưa chắc chắn xem nghiệt chủng bên cạnh Dương | Tâm có phải là cốt nhục của nhà họ Trần hay không, vậy là đã bắt đầu bảo vệ người phụ nữ kia rồi.

Nếu bọn họ chứng minh được đứa bé là cốt nhục nhà họ Trần, Dương Tâm sẽ ỷ vào sự yêu chiều của bọn họ, huênh hoang nghếch mặt lên tận trời cho xem Đến lúc ấy cả Hải Thành này làm gì còn chỗ dung thân cho cô ta nữa?

Không, cô ta vẫn phải tiếp tục nghĩ cách xử người phụ nữ kia, cô ta chắc chắn sẽ khiến người phụ nữ kia bị đuổi khỏi Dương Thành.

“Cậu... mợ... cháu không.”

“Cô hai nhà họ Dương này, cô cứ gọi tôi là Tần phu nhân đi, tiếng “mơ” này tôi không gánh nổi, chỉ cần Gia Bách chưa cưới có một ngày, thì tôi vẫn chưa phải là mơ của cô”.

Dương Nhã nắm chặt bàn tay thành quyền, mắt ngấn lệ nhìn về phía mẹ chồng Lục phu nhân, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con thật sự không có ý vu oan cho chị, Minh Minh là con của con, con thương thằng bé quá nên khó tránh khỏi chuyện quá lo lắng”

Lục phu nhân không thèm để ý đến cô ta, cúi đầu dỗ dành cậu nhóc trong lòng: “Ngoan nào, bây giờ sức khỏe của cháu không tốt, bao giờ khỏe lại, bà sẽ đưa cháu đi tìm bác cháu nhé, được không nào?”.

“Mẹ, đó là mẹ cháu” Minh Minh vén môi sửa lại.

Lục phu nhân khó khăn lắm mới dỗ được thằng cháu, đâu dám làm cháu phật ý nữa chứ, vội vàng sửa lại: “Được rồi được rồi, mẹ thì mẹ, đợi bao giờ cháu khỏe thì bà sẽ dẫn cháu đi tìm mẹ nhé”.

Dương Nhã vừa định phản đối thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lục phu nhân, cô ta lại im bặt, nuốt hết lời định nói xuống bụng.

Tên nghiệt chủng này đúng là tai ương, cô ta thật sự hối hận vì năm đó đã không bóp chết thằng bé.

Lục Minh ư ư hai tiếng, thấy người phụ nữ xấu xa không làm được gì, cậu nhóc sung sướng vô cùng. Đừng tưởng cậu nhóc không biết chuyện ngộ độc thực phẩm lần này là như thế nào, đợi đến khi tìm được chứng cứ, cậu sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà ngay lập tức. Đến lúc ấy sẽ đón Tâm Tâm về được rồi. | Daddy ưu tú của cậu chỉ có Tâm Tâm mới xứng.

Tần phu nhân mỉm cười bước tới bên giường, đưa tay ra xoa đầu cậu nhóc, hỏi: “Minh Minh, bà có thể hỏi cháu tại sao cháu lại thích Dương Tâm như vậy không?”

Cậu nhóc cong môi, nhắc đến chị Tửu là cậu lại vui: “Bởi vì cô ấy đối xử với cháu rất rốt, cực kỳ tốt, ở bên cô ấy cháu như nhìn thấy mẹ mình vậy”.

Tần phu nhân cười không khép miệng được, tình cảm của con trẻ từ trước tới nay luôn là thật nhất, thích một người thì nói là thích, ghét một người thì nói là ghét, không hề xen lẫn bất kỳ chất xúc tác nào. Bà biết, cô gái đó là người có tình, đứa con của bà có mắt nhìn thật đấy, xem ra đã đến lúc bà phải lo chuyện hôn sự cho con trai rồi.

| Tần phu nhân nhìn cháu trai với vẻ nghi hoặc, đáy mắt ánh lên vẻ khó hiểu, người phụ nữ đó... tốt đến vậy sao?

Chung cư Thịnh Cảnh, Dương Tâm đang bận rộn dưới bếp, một mùi hương thơm nức | bay tới, khiến người ta không kìm được mà nuốt nước miếng, chỉ ngửi mùi thôi cũng thấy đói rồi.

Trong phòng khách, Trần Tuấn đang dựa trên sofa, Dương Tùy Ý ngoan ngoãn chêm giữa hai đùi anh.

| “Lâu lắm không gặp Tùy Tâm rồi, bây giờ con bé đang lưu diễn ở đâu vậy? Có nói bao giờ về nước không?”

Dương Tùy Tâm giơ tay ra chỉ vào chiếc laptop trên bàn trà, nhướng môi nói: “Bố gọi video call cho con bé đi, hỏi nó là biết ngay ấy mà, không phải sao?”

Trần Tuấn khẽ cười, véo má cậu nhóc, khua tay một phát, chiếc máy tính đã nằm gọn trong tay anh.

Một lúc sau, video call kết nối thành công, trên màn hình xuất hiện một khung hội thoại, trong đó có một bé gái trắng trẻo khoảng chừng bảy tuổi, gương mặt vẫn non nớt, trông như một búp bê sứ vậy.

Cô giống rất giống mẹ, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt bồ câu to tròn long lanh, trên đầu đeo bờm, người mặc váy xòe, trông như một công chúa vậy.

“Oa, bố Diễn cũng ở đấy ạ!”

Giọng nói ngọt ngào dễ thương có thể làm tan chảy tuyết mùa đông xuyên thấu lòng người.

Ánh mắt của Trần Tuấn thoáng chốc dịu dàng hẳn đi, mỉm cười nhìn cô nhóc trên màn hình, dịu dàng nói: “Về thăm con đấy, nhưng lại chẳng thấy đâu. Sao rồi, con có định kết thúc lịch trình sớm và lùi lại tất cả các buổi họp báo để về đây gặp bố không?”

| “Được ạ được ạ!” Cô nhóc cười hớn hở, chớp chớp mắt với anh: “Bố Diễn, bao giờ con về thì bố cầu hôn mami nhé, con nhất định sẽ giúp bố, dù gì thì đời này con đã nhận bố là bố của con rồi, không đổi thành người khác được”

Dương Tùy Ý đột nhiên cười gian manh: “Muộn rồi, bố đã cầu hôn chị Tửu rồi.”

“Hả?” Cô nhóc trợn tròn mắt, mặt lộ rõ vẻ không dám tin, sau khi phản ứng lại mới vội vàng hỏi: “Thật á thật á? Vậy kết quả thế nào, mami có đồng ý không?”

“Không từ chối” "Aaaaaa, con phải về ngay lập tức”

Dương Tùy Ý nhướng mày, phì cười: “Kết thúc lịch trình sớm sẽ phải nộp tiền bồi thường đấy, đừng mong anh sẽ trả tiền giúp em, tiền vi phạm hợp đồng của công ty giải trí Lạc Thị cao hơn công ty cùng ngành 20% đấy, thanh toán luôn trong một lần cũng đủ khiến em phá sản”

- --------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play