“……”

Người đuổi bắt ngôi sao?

Cô định đóng sầm cửa lại.

Thấy vậy, Lục Thanh Thanh nhanh chóng duỗi một chân qua khe cửa, có chút ngượng ngùng: “Tôi không phải cố ý quấy rầy cô, tôi đến tìm Dương Tâm, xin hỏi cô có quan hệ gì với cô ấy?”

Cô gái nhỏ chưa kịp nói thì giọng nói hơi kinh ngạc của Lục Minh đã vang lên sau lưng cô: “Cô à, sao cô lại ở đây?”

Cô?

Vẻ mặt của Dương Tùy Ý đột nhiên trở nên hung ác.

Có phải chính trò chơi đùa quá trớn này đã vất tâm ý của mẹ nó cho chó ăn không?

“Hóa ra cô là cô ba nhà họ Lục, thật sự là khách quý hiếm có. Thật đáng tiếc là nhà tôi không tiếp đón cô. Xin cô quay đầu lại, đi cho, không tiễn.”

Ngay khi giọng nói của cô ấy rơi xuống, giọng nói của Dương Tùy Ý cũng theo đó mà vang lên.

“Đi đâu, người của nhà họ Lục tới thì nên tiếp đón cẩn thận chu đáo, Nhị Cáp Tử đi lên liếm cô ấy đi.”

Lục Thanh Thanh nheo mắt nhìn ba vật nhỏ trước mặt, và một màu sắc kỳ lạ xẹt qua mắt cô.

Với hàng lông mày lạnh lùng đồng nhất, tại sao cô lại nhìn thấy bóng dáng của anh cả trên gương mặt của ba người này cùng một lúc?

“Gâu gâu gâu”

Một tiếng chó sủa kéo lại những suy nghĩ thất thường của cô.

Cô lắc đầu dữ dội, bác bỏ ý tưởng táo bạo và khủng khiếp.

Hai đứa còn lại là con của anh hai, chúng nó lớn lên giống bác là chuyện bình thường thôi.

“Tôi, tôi đến đây để xin lỗi Dương Tâm, các người đừng thả chó cắn tôi.”

Dương Tùy Ý hơi nheo mắt, xua tay ngăn cản Nhị Cáp Tử đang nhìn về phía cô, cau mày hỏi: “Có chắc chắn là tới đây xin lỗi mà không phải đến để gây chuyện không? Tốt hơn hết cô đừng lừa tôi, nếu không, tôi sẽ để cho Nhị Cáp Tử cắn chết cô.

“… Cháu, cháu bảo mẹ cháu đi ra đây đi, tôi muốn xin lỗi trước mặt mẹ cháu.”

“Tùy Tâm, đi gọi mẹ đi.”

“Vâng, được ạ.”

Một lúc sau, Dương Tâm đeo khẩu trang bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy người đứng ở cửa, cô nhướng mày chế nhạo: “Thì ra là cô ba nhà họ Lục thanh lịch và thánh thiện đến thăm, xin lỗi, chỗ ở của tôi quá tồi tàn không chứa nổi Phật lớn như các cô, quay người đi ra ngoài,đi cẩn thận không tiễn.

Lục Thanh Thanh mím môi, sau khi đứng yên vài giây, cô đột nhiên quỳ xuống.

Ba đứa nhỏ giật mình, vội vàng né tránh.

Dù sao cũng có thể nói nàng cũng là trưởng bối, nhận không nổi cái lạy này, ngạc nhiên đứng như trời chồng.

Trong mắt Dương Tâm hiện lên một tia kinh ngạc.

Cô không ngờ rằng vị tiểu thư cành vàng lá ngọc, cao quý này lại quỳ gối trước cô.

Thực sự quỳ!!

“Cô đang làm gì đấy?”

Lục Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Tôi sai rồi, không nên nuôi tâm địa xấu xa đối xử với cô. Anh trai tôi nói cô là người đã thiết kế bộ lễ phục cho tôi, nhưng tôi lại bị người khác xúi giục mà gây sự với cô.”, dám làm dám chịu, tôi đã làm chuyện sai thì nên quỳ gối nhận lỗi.

Dương Tâm nhìn khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ bướng bỉnh của cô, trong lòng không khỏi thở dài.

Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, cô ấy không còn là cô gái hời hợt và thiếu hiểu biết ngày trước, tại sao phải so đo với một cô gái nhỏ tuổi như vậy?

“Đứng dậy đi, những lời tôi nói với mẹ cô chỉ là lúc tức giân. Tác phẩm nghệ thuật đó vốn là chuẩn bị cho cô. Nếu cô không dùng, cũng sẽ biến thành một đống giấy vụn.”

“Thật, thật sao?”Lục Thanh Thanh nhìn cô có chút vui mừng, “vậy, cô có tha thứ cho tôi không?”

Dương Tâm bước lên phía trước, vươn tay đỡ lấy cô, khẽ nói: “Tôi và cô không có ân oán gì, tôi tại sao phải hận cô? Bản thiết kế kia đang ở trong tay của mẹ cô, cô nên xem xét xem làm thế nào, không phải tôi không đồng ý cho cô quyền sử dụng, mà cô nên xem xét mẹ cô có đồng ý cho cô mặc bộ lễ phục đấy không.”

Lục Thanh Thanh giật mình, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, càng hiểu rõ hơn về cô ấy….

Hiểu rõ ý tứ của cô ấy.

“Mẹ tôi trong suốt cuộc đời của mình là người phụ nữa mạnh mẽ và sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai vượt qua mình. Có lẽ bà ấy không nhìn ra ưu điểm của cô nên đã từ chối cô theo cách này. Chờ đợi cô kết hôn với anh hai của tôi …”

“Nếu cô ba không có việc gì khác để nói thì xin mời trở về, hiện tại đã muộn, đi đường không an toàn.”

Lục Thanh Thanh nhìn cô chằm chằm một lúc, dường như hiểu ra vài điều, mỉm cười: “Tôi tin rồi, tôi tin cô không phải loại phụ nữ hám tiền, và tôi tin rằng cô sẽ không làm giả xét nghiệm quan hệ cha con để lừa gạt bố mẹ tôi, nếu vừa rồi quỳ xuống chỉ có ba điểm thành tâm, thì hiện tại tôi thành khẩn nói cho cô biết trước kia là tôi sai lầm, tôi hiểu lầm cô.”

“…..”

…….

Biệt thự Lục Gia Trong phòng khách, một tiếng nói nghiêm nghị vang lên khắp không gian rộng lớn.

“Hồ đồ, cô gái đó đã sinh ra một cặp trai và gái cho tên tiểu tử kia, làm sao mọi người có thể làm ngơ xem như chưa có chuyện gì xảy ra?”

Người vừa lên tiếng là ông cụ Trần, trên gương mặt nhăn lại tràn đầy tức giận.

Ông quan sát được cô gái ấy là người tốt Nếu Trần Tuấn và Gia Bách đều không lấy được cô ấy, vậy ông phải ép thằng nhãi Gia Tân này lấy cô ấy thôi.

Sắc mặt bà Lục vô cùng xấu, đã hơn nửa tiếng đồng hồ hùng hồn thuyết phục ông lão, nhưng ông lão ngoan cố đến mức không nghe được một lời.

“Bố, thằng Tân nó là cháu của bố, sao bố có thể đẩy nó vào hố lửa? Người phụ nữ đó cư xử tệ bạc và không xứng với con trai của con. Bố đã thấy nghiệp chướng xấu xa mà cô ta gây ra chưa, đến con còn không dám động vào nó, huống hồ thằng nhóc này, không xứng đáng là con cháu của nhà họ Lục.

Ông cụ Trần dùng gậy đập xuống đất ba lần, tức giận nói: “Kiến thức nông cạn, kiến thức quá nông cạn, hổ thẹn cho cô đã là bà chủ của nhà họ Lục 30 năm rồi, vậy mà nhìn người không bằng thằng Tuấn. Thất bại, thật là thất bại, đi gọi cho Lục Quốc Đống bảo nó cút về đây, lão già này muốn nói chuyện với nó.

Một sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt của bà Lục Bị bố mình khiển trách trước bao nhiêu con cháu trong nhà vì sự nông nổi, thiếu hiểu biết, bà nên cắm mặt vào đâu bây giờ?

“Bố, đừng quên bố chỉ có con là con ruột của bố, về phần nhà họ Lục, con sợ rằng không thể nhúng tay vào. Hôm nay, con liền nói ở đây. Dù là thằng Tuấn hay Gia Bách, Gia Tân, đều không được phép cưới người phụ nữ kia về nhà, nếu để cô ta bước chân vào cửa nhà họ Trần hoặc nhà họ Lục, không bằng để con chết đi.”

“Cô….”Ông cụ thở không ra hơi, toàn thân bắt đầu kịch liệt run rẩy.

“Ông ngoại, ông không sao chứ.”Lục Gia Bách nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt ông cụ, vừa vỗ lưng ông vừa nói: “Đừng kích động, đừng nổi nóng.”

“Mày, con mẹ mày, mày…..đại nghịch bất đạo.”

Nói xong, ông liền trợn tròn mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Ông ngoại…..”

“Bố…..”

Bên ngoài phòng phẫu thuật.

Một đám đông đang tụ họp ở cửa.

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Triệu An bước ra khỏi đó.

Lục Gia Bách vội vàng chào hỏi, lo lắng hỏi: “Tình huống của ông cụ thế nào rồi?”

Triệu An đưa tay xoa xoa lông mày, mệt mỏi nói: “Khối u ở sau đầu ông cụ đã di căn. Tôi lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ ngày càng nặng, cuối cùng hình thành ung thư não.”

Ngay sau khi những lời này được nói ra, tất cả mọi người có mặt đều thay đổi biểu cảm.

Ông Trần vội vàng bước tới, vươn tay nắm lấy cánh tay Triệu An: “Chúng tôi đang sử dụng loại thuốc chống ung thư tiên tiến nhất thế giới để ngăn chặn sự lây lan của các khối u. Tại sao nó lại trở nên tồi tệ hơn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play