Thật ra, lúc Ân Doãn Duy đến Hải Thành cô đã nhận được thông tin rồi, chỉ có điều anh ta không hành động nên cô cũng không có ý hành động.

Hôm nay, anh ta đột ngột rời khỏi khách sạn như thế chắc chắn anh ta đã muốn hành động rồi.

Trong trí nhớ của cô, Ân Doãn Duy vẫn là một nhân vật rất khó chơi. Lúc trước, thiếu chút nữa cô đã rơi vào trong tay anh ta.

May mắn, cô có học được thuật thôi miên nên có thể đánh gục được anh ta, nếu không thì…

“Môn chủ không hay rồi, chúng ta mất dấu anh ta. Cậu chủ Ân giỏi nhất là dùng độc, nên khi người chúng ta tới gần một chút đã bị anh ta đánh gục rồi.”

Mày của Dương Tâm hơi nhíu lại.

Nếu trong lòng tên đó không có quỷ thì cần gì ra tay cắt mấy cái đuôi theo dõi đi chứ?

Bây giờ anh ta đã ra tay, chứng tỏ anh ta không có suy nghĩ.

Cô không thể cứ bị động thể này, để anh ta tìm đến trước cửa được. Nếu đã cùng tên đó chơi một ván cờ thì ít nhất cô phải nắm được quyền chủ động trong tay mình.

“Được, tôi biết rồi. Các người đừng ra tay, tôi sẽ tự ra tay.”

“Ngài có cần thuộc hạ phái người đến bảo vệ không?”

“Không cần đâu, nhiều người sẽ khiến anh ta để ý. Tên này là một con hồ ly tinh, một người như tôi cũng rất khó khăn để che dấu bản thân trước mặt anh ta lắm rồi. Có các người đi theo nữa rất dễ bị anh ta phát hiện.”

“Vâng.”

Sau khi cuộc trò chuyện vừa chấm dứt, Thẩm Thành ngồi ở một bên lập tức lên tiếng hỏi: “Ân Doãn Duy đã đến Hải Thành rồi à?”

“Ừ, anh ta đã đến vào ngày hôm qua rồi. Em nắm được tất cả hành tung của anh ta, nhưng anh ta cũng biết em đang phái người theo dõi anh ta. Trong lúc này, anh ta lại rời khỏi khách sạn còn cắt đuôi đám người theo dõi em phái đến, thì bảo đảm anh ta đang muốn làm chuyện gì đấy rất quan trọng. Em muốn biết đó là chuyện gì.”

Thẩm Thành nhìn cô chằm chằm nhưng không nói gì, dường như chỉ im lặng nhìn thẳng vào cô như thế cho đến khi khóe môi anh cong lên một nụ cười khinh bỉ.

“Em muốn ra ngoài chứ gì? Em cứ nói thẳng đi chứ làm gì phải quanh co lòng vòng thế.”

Khóe môi Dương Tâm giật giật mấy cái, rồi cô vội ôm lấy cánh tay của anh ta, dùng chất giọng như làm nũng nói: “Thật sự lần này em không thể không đi được đâu anh hai, anh tự sắp xếp công việc nha~ Nha~ Được không anh hai?”

Thẩm Thành hừ lạnh, một câu phát ra từ trong kẽ răng của anh: “Làm nũng cũng vô dụng thôi, anh không cho em rời khỏi căn cứ điều trị đâu, em tự bỏ cái suy nghĩ đó đi.”

Dương Tâm yên tĩnh một chút bèn nói thầm: “Thật không thể chịu nổi bà quản gia như anh mà. Anh trai gì mà một điểm tốt cũng không có, còn kìm hãm tự do của người ta.”

Thẩm Thành bị cô làm cho tức giận đến mức phải bật cười, anh đặt tay lên đầu cô rồi nói: “Em cũng thật vô tâm mà, anh bỏ mọi công việc quan trọng để ở bên cạnh em, bảo vệ cho em mỗi ngày. Cuối cùng một câu cảm ơn em cũng không nói, mà còn bị em ruồng bỏ nữa chứ.”

“Vậy anh cho em ra ngoài đi, em bảo đảm sẽ không đi ức hiếp, không đánh nhau với người khác đâu. Em chỉ muốn đi gặp Ân Doãn Duy thôi, có được không anh hai?”

Thẩm Thành bèn đỡ trán của mình, nói: “Lục Gia Bách đúng thật rất biết cách né phiền phức, ném cái phiền phức lớn như thế này cho anh. Sau này cậu ta đừng hòng thuận lợi cưới em, nếu cậu ta không đạt được yêu cầu mà anh đưa ra, thì chuyện kết hôn xem như để cậu ta quên đi.”

Dương Tâm im lặng một chút rồi bĩu môi nói: “Được rồi, em không ra ngoài, không gây phiền phức cho anh nữa được chưa. Nên anh cũng đừng ngáng đường anh ấy, em yêu anh ấy mà.”

Mặc dù lời như thế, nhưng trong lòng của cô vẫn luôn tính toán làm cách nào để chuồn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play