Cô còn chưa dứt lời, điện thoại trên bàn đã reo lên.

Cô cầm đến xem, là Dương Tùy Ý gọi.

“Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại.”

Nói xong, cô cầm điện thoại đi đến cửa sổ sát đất.

“Có chuyện gì?”

“Chị Tâm, Tiểu Ca chuẩn bị đi châu Âu, chắc là định lên kế hoạch báo thù. Mẹ có muốn đến phân bộ Tu La Môn tiễn anh ấy không?”

Dương Tâm bỗng siết chặt điện thoại.

Báo thù!!

Cô biết sớm muộn gì Tiểu Ca cũng đi đến bước đường này, nhưng khi đến ngày đó, tâm trạng cô lại rất nặng nề.

Gà nhà đá nhau, hoạ từ trong nhà mà ra, anh em bất hoà, nhất định cuối cùng sẽ thành một màn gió tanh mưa máu.

Mặc dù cô không lo lắng về Tiểu Ca, nhưng loại tranh đấu này sống chết đều chiếm nửa phần. Thành công đi đôi với hiểm nguy.

“Được, mẹ lập tức qua đó. Con giữ chân anh ta một lát, mẹ có chuyện muốn bàn với anh ta.”

“A, vậy mẹ nhanh lên nhé. Nhớ bảo cậu con đi cùng mẹ đó, đừng có ra ngoài một mình. Nếu xảy ra chuyện gì thì ba chặt con thành mấy khúc đấy.”

Dương Tâm không đáp, thẳng tay cúp máy.

Cô quay người chuẩn bị đi ngay, liếc mắt sang thấy Hải Vy ngồi trên ghế salon, chợt dừng bước.

Một lát sau, cô thử mở lời: “Tôi đảm bảo với cô, em gái cô sẽ không sao cả. Bởi vì gia tộc Hải Nhân không dám gây thù với tôi. Cô cho tôi thời gian nửa tháng, lúc đó tôi nhất định sẽ sang Manchester cứu Hải Cẩn ra.”

Nói xong, cô vội vàng ra khỏi thư phòng.

Hải Vy chầm chậm đứng lên.

“Ting”

Thông báo tin nhắn vang lên.

Cô ta vô tình cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại cầm trong tay, thấy trên màn hình nhảy ra một tin nhắn: “Cô cả, đã đặt được vé máy bay rồi, một tiếng rưỡi nữa cất cánh. Chuyện cô bảo tôi điều tra, tôi đã tra được cô hai và Vân Hành thật sự đã có chuyện. Gia tộc đang chuẩn bị xử lý họ. Đúng rồi, còn có một chuyện. Hai ngày trước ông hai Hải cứu được cậu chủ nhà họ Thẩm. Vì thế nên nhà họ Thẩm nợ ông hai Hải một ân tình, tôi đoán dù cho bọn ông hai Hải muốn xử lý cô hai, Thẩm Thành và Dương Tâm cũng sẽ không ra tay cứu.”

Hải Vy bỗng siết chặt điện thoại.

Chả trách Dương Tâm không chịu đi cứu Hải Cẩn, thì ra là chú hai đã cứu bố cô ấy.

Cô ấy thiếu chú hai một món nợ ân tình, cho nên ngại món nợ đó, không chịu nhúng tay vào gia tộc Hải Nhân.

Dương Tâm, uổng cho Hải Cẩn lúc nào cũng tôn kính cô.

“Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ ra sân bay ngay, cậu sắp xếp mấy chuyện còn lại giúp tôi.”

Cũng may Dương Tâm và Dương Tùy Ý đã đến phân bộ Tu La Môn, cô ta không cần phải giải thích với con trai.

Lên máy bay rồi, cô sẽ gửi tin nhắn cho Dương Tâm, nhờ cô giúp trông nó một thời gian.

Lần này tình huống hung hiểm, cô thấy không thích hợp mang theo con trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play