Nếu cô ta không kéo Dương Tâm xuống địa ngục cùng mình, thì thật là có lỗi với chính mình, có lỗi với tất cả những chuyện mà mấy ngày qua cô ta phải chịu đựng.

… Sau khi Dương Tâm từ trong phòng điều trị và hồi sức tích cực đi ra ngoài, liền trực tiếp đến phòng làm việc.

Cửa đẩy ra, cô nhìn thấy Lục Gia Bách lành lặn không chút tổn hại nào ngồi ở trên ghế sô pha, đang nói chuyện với Thẩm Thành, cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

“Các người đang nói chuyện gì vậy?”

Thẩm Thành nhìn cô một cái, âm thanh nhàn nhạt nói: “Sau khi Trần Cát Phượng xuất cảnh, trực tiếp đến Manchester.”

Dương Tâm nhướng mày bước đến bên cạnh Lục Gia Bách ngồi xuống.

“Manchester, hang ổ của gia tộc Hải Nhân, xem ra ngươi phụ nữ kia đúng là có liên quan tới gia tộc Hải Nhân, chỉ là không biết người đứng sau lưng hợp mưu với bà ta là ông chủ Hải hay là ông hai Hải đây.”

Thẩm Thành vuốt cằm nói: “Dù sao chúng ta cũng phải đi một chuyến tới gia tộc Hải Nhân, đến lúc đó gộp luôn cả bà ta lại giải quyết luôn một thể, diệt trừ tai hoạ sau này.”

Dương Tâm gật đầu, vươn tay ra cầm cánh tay của Lục Gia Bách, bắt đầu bắt mạch giúp anh.

“Thế nào, anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Chén rượu kia em cũng không xác định được là có vấn đề hay không, nếu như thật sự bị hạ độc, em nghĩ là em có thể giải được, nhưng quan trọng là mạch tượng này của anh không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào.”

Lục Gia Bách trở tay giữ chặt cổ tay của cô lại, cười nói: “Cho nên chuyện này có nghĩa là anh không trúng độc, em yên tâm đi, thân thể của anh không có bất kỳ khác thường nào cả, nếu như thân thể có chỗ nào khó chịu anh sẽ lập tức nói cho em biết, hơn nữa ở trước mặt thần y vô danh, cho dù anh muốn giấu diếm cũng không giấu được.”

Dương Tâm tránh khỏi tay anh, lại nắm chặt một cánh tay khác của anh thăm dò, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.

“Vậy được rồi, có thể là do em buồn lo vô cớ, em sai rồi, không nên hi vọng anh trúng độc.”

Lục Gia Bách nhịn không được bật cười, giống như nghĩ đến cái gì đó anh chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Lạc Hồ bọn họ đang chuẩn bị dẫn Tô Yến về tổng bộ Ám Long thẩm vấn, chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch tội danh trên người Lạc Hà, trả lại trong sạch cho cô ấy.”

Dương Tâm cũng đã đoán được anh muốn nói cái gì, nhíu mày hỏi: “Anh muốn đến tổng bộ Ám Long một chuyến ư?”

“Ừm, anh là thủ lĩnh, chuyện này rất quan trọng, hơn nữa còn phải xử lý đại trưởng lão nữa, cho nên nhất định anh phải tự mình đi một chuyến.”

Dương Tâm vô thức muốn nói ‘Em đi với anh’, nhưng nghĩ đến Trần Tuấn bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, cô đành áp chế xúc động xuống.

“Vậy thôi, người sống ở trên đời, luôn có rất nhiều ràng buộc chúng ta không có cách nào tùy ý làm bừa được, nhưng có Lạc Hồ và Nam Kiên ở bên cạnh bảo vệ anh, em ngược lại cũng không lo lắng, mà mọi người dự định lúc nào thì xuất phát?”

Lục Gia Bách nghĩ rồi nghĩ, thử nói: “Trong hai ngày này sẽ đi, bây giờ Trần Cát Phượng đã chạy trốn, bà ta nhất định sẽ tìm cách dấy lên sóng gió lần nữa, nhất định phải nhanh chóng giải quyết nội loạn của Ám Long, nếu không chỉ sợ chúng ta sẽ phải đối mặt với tình cảnh thù trong địch ngoài.”

“Được, anh đi đi, không cần phải lo lắng cho em, nguy hiểm ở Hải thành đã được quét sạch rồi, em còn có người của Tu La Môn bảo vệ, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lục Gia Bách đưa tay ra chậm rãi xoa khuôn mặt của cô.

Thẩm Thành thấy thế, rất tự giác đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

Dương Tâm vòng tay ôm chặt cổ của Lục Gia Bách, si ngốc nhìn anh: “Anh phải đồng ý với em, mọi chuyện cứ nỗ lực hết sức là được rồi, đừng cậy mạnh đấu ác, em và bọn nhỏ không thể không có anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play