Sau khi Dương Tâm và Lục Gia Bách rời khỏi biệt thự nhà họ Dương thì trở về căn cứ chữa bệnh.

Ra khỏi bãi đổ xe, Lục Gia Bách nói một câu “Anh đi phòng sách giải quyết việc gấp, em về phòng bệnh trước đi”, sau đó vội vàng rời đi.

Dương Tâm lo lắng nhìn bóng lưng của anh, hơi nghi hoặc một chút.

Trong đầu lại nghĩ đến chuyện anh uống ly rượu kia ở nhà họ Dương.

Chẳng lẽ trong rượu thật sự có độc?

Không đúng.

Trên đường trở về cô đã dò xét mạch của anh mấy lần, cũng không hề có dấu hiệu trúng độc nào. Theo đạo lý mà nói, ly rượu kia không có vấn đề mới đúng.

Nghĩ nữa cũng không nghĩ thông, cô quyết định từ bỏ.

“Em đi phòng bệnh nặng nhìn Trần Tuấn. Mọi người cứ về trước không cần đi theo tôi.”

“Vâng.”

Lục Gia Bách về đến thư phòng như một cơn gió.

Vừa mở cửa ra, anh “Phụt”

một phát phun ra máu tươi.

Thẩm Thành đang giải quyết công việc trong phòng sách, thấy dáng vẻ ói máu của anh thì giật mình kêu lên, bỗng nhiên nhảy dựng từ ghế salon.

“Lục Gia Bách, anh không sao chứ? Bị thương rồi à?”

Anh ta vừa nói vừa vọt tới cửa, đưa tay đỡ Lục Gia Bách sắp ngã xuống đất.

Ánh mắt anh ta nhìn lướt qua người Lục Gia Bách, cũng không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào, hơi nghi hoặc mà hỏi: “Anh sao thế?”

Lục Gia Bách dựa vào vách tường sau lưng, nhíu mày lại.

Chẳng lẽ là trúng độc?

Nhưng nếu trúng độc thì Dương Tâm phải bắt mạch ra mới đúng.

Trên thực tế, trên đường cô kiểm tra cho anh hơn mười lần, kết quả cũng không phát hiện sự khác lạ gì.

“Không sao, có thể là tác động tới vết thương cũ trên người, không sao đâu. Anh đừng nói cho Dương Tâm, tôi sợ cô ấy suy nghĩ lung tung.”

Thẩm Thành thấy sắc mặt của anh còn tốt, ngoại trừ máu đen trên mặt đất thì cũng không có gì khác thường nên khẽ thở ra.

“Làm tôi sợ muốn chết, anh không thể xảy ra chuyện được, không thì em tôi không sống nổi đâu.”

Lục Gia Bách vuốt cằm nói: “Không sao, mau sai người lau vết máu đi, tôi sợ Dương Tâm xông vào, để cô ấy nhìn thấy sẽ không tốt.”

“Ừm.”



Trong phòng giám sát bệnh nặng.

Trần Tuấn nhìn thấy Dương Tâm thì cười, dịu dàng nói: “Cảm ơn em đã nương tay.”

Dương Tâm hơi mờ mịt, nhìn chằm chằm anh ta, sau khi im lặng một lúc thì lúc này mới phản ứng kịp.

Chắc là anh ta nói lúc trước cô không để Sở Thùy Dung vào làm phiền chuyện nhàn rỗi của anh ta.

“Trần Tuấn, anh cần một người ở bên cạnh. Tính cách Sở Thùy Dung cứng cỏi, gia thế lại tốt, cô ấy…”

“Cho dù người ngoài có tốt cũng không bằng em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play