Nửa tiếng sau Dương Tâm và Lục Gia Bách đã về đến biệt thự nhà họ Dương.

Xe chạy tới cổng thì Dương Tâm yêu cầu tài xế dừng xe.

Lục Gia Bách liếc mắt nhìn cô rồi cau mày hỏi: “Em định đi bộ vào sao? Ngoan nào, bên ngoài lạnh, gió cũng to nữa nên cứ để xe dừng ở cửa chính đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Dương Tâm quay đầu sang nhìn anh rồi mỉm cười nói: “Lục Gia Bách, đây là nơi mà em đã lớn lên, anh không muốn cùng em đi qua con đường mà em đã từng đi sao?”

Lục Gia Bách cong môi lên chuẩn bị nói là “không muốn”

nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đầy mong đợi của cô thì anh cũng chỉ biết thở dài.

“Thôi được rồi, chuyện em muốn làm anh cũng không phản đối cho dù biết là em đang tự hại mình nhưng cũng không đành lòng mà từ chối em.”

Nói xong anh liền mở cửa xe và đi ra ngoài.

Dương Tâm cong môi lên cười.

Thật tốt khi có anh ở trên thế giới này.

Dù ngoài trời là mùa đông giá lạnh nhưng anh vẫn luôn ở bên cô khiến cô không cảm thấy lạnh chút nào.

Cửa xe bên cạnh mở ra Lục Gia Bách ngồi xổm xuống trước mặt cô và nói: “Nào, lên đây anh cõng em vào.”

Dương Tâm mỉm cười rồi nghiêng người leo lên lưng của anh.

Lục Gia Bách giữ chặt lấy cô rồi đi từng bước về phía cánh cổng được chạm khắc.

Đôi ủng giẫm lên lớp tuyết phát ra tiếng kêu răng rắc, tuyết vẫn rơi trên đỉnh đầu, trong mắt dần hiện lên thế giới màu bạc.

“Lục Gia Bách, anh có biết không, em đã đi trên con đường này vô số lần, vốn dĩ đây là nhà của em và là nơi trú ẩn an toàn mà em trông đợi nhất nhưng em lại không tìm thấy cảm giác thân thuộc, đứng ở trên thế gian này chỉ có sự cô đơn vô cùng nhưng bây giờ thì khác rồi, em có anh để dựa vào cho dù mùa đông có lạnh giá thấu xương thì em vẫn cảm thấy ấm áp.”

Lục Gia Bách chậm rãi dừng lại rồi nghiêng đầu áp vào mặt cô.

Dương Tâm khẽ mỉm cười rồi cúi người hôn lên má của anh: “Phần thưởng cho anh, tiếp tục đi thôi nào.”

Lục Gia Bách lại tiếp tục bước đi, giọng nói trầm ấm dần trôi đi trong gió tuyết.

“Anh của ngày xưa chỉ quan tâm đến việc làm sao để mở rộng địa bàn và đưa Lục Thị trở thành vương quốc kinh doanh lớn nhất thế giới, cuộc sống mỗi ngày của anh chỉ giống như một xác chết biết đi vậy nhưng kể từ khi gặp em anh mới biết cuộc sống này tuyệt vời đến thế.”

Dương Tâm gối đầu lên vai anh và cười nói: “Lục Gia Bách, cảm ơn anh vì đã có mặt trong cuộc đời của em, đây là điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống này của em, em hy vọng rằng điều tuyệt vời này có thể đi theo em suốt quãng đời còn lại.”

Lục Gia Bách quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Sẽ như vậy mà, điều này sẽ bầu bạn với chúng ta cả đời.”

“Haha.”

Trong một chiếc chòi nghỉ mát không xa Dương Nhã đứng ở trên cầu thang, yên lặng đứng nhìn hai người đang âu yếm trong tuyết, hai bàn tay đang buông thõng dần nắm chặt lại.

Độc Diêm Vương.

Đúng như tên gọi không ai có thể thoát khỏi tay của Diêm Vương âm phủ.

Nếu như Dương Tâm bị trúng độc này thì cho dù là bác sĩ thiên tài vô danh cũng không có cách nào giúp chuyển chết thành sống được.

Điều quan trọng hơn là loại thuốc độc này… không có thuốc giải!

Theo truyền thuyết đây là chất độc kỳ lạ đầu tiên trên thế giới được phát triển bởi gia tộc Ân Thị, đây là một gia tộc chuyên luyện độc quỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play