Dương Tâm từ từ nhắm nghiền mắt.

Cô không khóc nhưng cơ thể run cầm cập.

“Theo em đến nhà họ Dương đi, dù sao cũng từng là bố con, dẫu em không tha thứ cũng nên đi gặp ông ấy một lần cuối cùng. Bọn họ có thể máu lạnh vô tình, nhưng em không thể quên ơn phụ nghĩa. Ông ấy nuôi em là điều không thể bác bỏ, chỉ mỗi chuyện ấy thôi, em cũng nên về thăm.”

Lục Gia Bách bế cô lên, thong thả bước về phòng bệnh, vừa đi vừa nói: “Được, anh sẽ đi với em, nhưng trước khi về em nên mặc thêm vài lớp áo quần.”

“…”



Biệt thự nhà họ Dương.

Trong phòng y tế.

Dương Thành dựa vào đầu giường như thể hồi quang phản chiếu, vì vậy mà trông rất có tinh thần.

“Liên lạc với mẹ con họ chưa?”

Ông ta thở phì phò và hỏi quản gia.

Quản gia nói ngay: “Tôi đã nhắn tin cho họ, chắc là sẽ hồi đáp nhanh thôi, ngài chờ một lát ạ.”

Vừa dứt câu, laptop cạnh đó lập tức vang lên âm báo nhắc nhở.

“Thưa ngài, là cuộc gọi video, có nhận không ạ?”

Dương Thành gật đầu: “Nhận đi, tôi muốn nhìn con bé giây lát. Tuy chưa có ngày nào tôi làm hết trách nhiệm của một người bố, cho dù biết con bé sống rất vui ở nhà họ Thẩm, nhưng dẫu sao nó cũng là con gái tôi. Bây giờ tôi sắp chết rồi, hy vọng con bé có thể gọi tôi một tiếng bố, coi như tôi chết cũng nhắm mắt.”

Quản gia kết nối video, sau đó đưa laptop cho ông chủ.

Dương Thành vừa nhìn đã cau mày.

Người xuất hiện trên màn hình không phải Thẩm Thanh Vi mà là… Trần Cát Phượng.

Đó là vợ cũ của Dương Thành, người đàn bà tâm cơ mà ông ta tưởng đã chết hai mươi mấy năm.

“Trần Cát Phượng, dù gì Thanh Vi cũng là đứa con gái mà bà mang thai mười tháng sinh ra, tại sao bà lại có thể đối xử với nó như vậy? Tại sao bà đánh tráo nó với con cái nhà người ta? Làm vậy có khác gì từ bỏ con mình?”

Trần Cát Phượng nhếch mép cười, nụ cười kèm theo mấy phần mỉa mai.

“Không tiễn nó vào nhà họ Thẩm, chẳng lẽ để nó lớn lên cạnh ông à? Làm sao một họ Giang có thể đánh đồng với cơ ngơi trăm năm của nhà họ Thẩm?”

“Nếu để ông nuôi con gái chẳng khác nào hủy hoại đời nó, đổi lại là ông, ông có làm thế không?”

Dương Thành nhắm nghiền mắt, cố ép lửa giận trào dâng trong lồng ngực.

Thời gian của ông ta không còn nhiều, không có thời gian nhàn rỗi để tranh cãi với người đàn bà này.

“Thanh Vi đâu? Con bé ở đâu, không phải bà với con bé ra nước ngoài sao? Bà đưa điện thoại cho nó, tôi muốn nói chuyện với con bé.”

“Đừng nóng vội, không phải chỉ nói vài câu với Thanh Vi thôi sao? Có thời gian thì chúng ta nên bàn bạc vài chuyện quan trong hơn đi.”

“Dương Thành, ông có biết không? Nếu tôi không ra sức cứu giúp, e rằng bây giờ con gái ông đang ăn đậu phộng đó. Nhà họ Thẩm với Dương Tâm không định tha cho nó, hận không thể ăn tươi nuốt sống con gái tôi.”

Dương Thành siết chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Không phải các người đã cao chạy xa bay rồi sao?

Đừng gây chuyện nữa, đưa con bé ra nước ngoài sống những ngày tháng vui vẻ đi. Tôi đã dặn dò luật sư, ông ấy sẽ đưa một khoản tiền vào tài khoản của bà, đủ cho hai mẹ con sống an nhàn sung sướng suốt nửa đời còn lại. Nghe tôi khuyên, đừng trêu chọc Dương Tâm nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play