Sở Thùy Dung đứng đối diện với họ, vô cùng lo lắng: “Tôi nghe nói anh Tuấn lần này bị thương rất nặng bởi vậy mới cố ý đi từ nước ngoài về, các anh làm ơn để cho tôi vào nhìn anh ấy một cái, tôi chỉ nhìn đúng một cái thôi có được không?”

Nữ y tá lắc đầu rồi nói: “Không có lệnh của cô Dương chúng tôi không dám cho bất kỳ người nào vào được, nếu như cô Sở muốn gặp cậu Tuấn thì cô hãy đi xin cô Dương trước.”

“Có lẽ đang ở trong phòng làm việc.”

“Phòng làm việc ở đâu?”

“Lên tầng ba rẽ tay trái.”

Sở Thùy Dung liền xoay người chạy: “Được, tôi sẽ đi kéo chị Tâm đến đây, đến lúc đó để xem các người còn cản tôi hay không.”

“…”

Trong phòng làm việc.

Dương Tâm ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn người thanh niên đang đứng dựa vào cửa sổ.

“Cậu chắc chắn đã sẵn sàng rồi chứ? Chắc chắn là không phải đợi thêm vài năm nữa? Bây giờ cậu chưa đủ lông đủ cánh nhưng lại không chịu để tôi giúp đỡ liền hấp tấp quay về báo thù như vậy, tôi sợ cậu không đối phó được.”

Tiểu Ca vẫn không quay lại, ánh mắt mơ hồ ngắm nhìn cảnh đêm qua khung cửa sổ.

Toàn thân Tiểu Ca toát ra sự lạnh lẽo, trong vòng ba bước không ai dám lại gần.

“Vì ngày hôm nay tôi đã phải ngủ một giấc ngủ đông quá dài, quá lâu rồi, dựa vào đâu mà anh ta có thể ở ngoài ánh sáng rồi quang minh chính đại trở thành chủ của gia đình còn tôi chỉ có thể tồn tại trong bóng tối? Cho dù có phải chịu kết quả tệ nhất thì tôi cũng phải kéo bọn họ xuống địa ngục cùng.”

Dương Tâm biết bản thân không thể khuyên nổi anh ta.

Cô hóa giải không nổi.

Chỉ đành… để kệ anh ta.

“Được thôi, tôi sẽ không ngăn cản cậu, có điều cậu cần phải dưỡng thương cho tốt đã.”

“Tôi không sao, nghỉ ngơi vài ngày…”

Dương Tâm lạnh lùng nhìn qua chỗ anh ta và thành công chặn đứng lại những điều anh ta còn chưa kịp nói.

“Không sao ư? Dựa vào đức hạnh của cậu bây giờ đến ngay cả người bệnh như tôi cậu cũng không đánh lại được, nếu như cậu thật sự muốn chết thì để tôi dùng một dao ra tay thẳng luôn tránh trường hợp rơi vào tay người khác rồi cậu lại phiền tôi phải ra mặt giải quyết.”

“…”

Dương Tâm còn định nói tiếp nhưng đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Cô Dương, cô Sở Thùy Dung con gái nhà họ Sở muốn gặp cô, có cho vào không ạ?”

Sở Thùy Dung?

Cô ấy đến đây làm gì?

Đúng rồi, cô ấy thích Trần Tuấn nên nghe tin Trần Tuấn xảy ra chuyện thì đến thăm cũng là chuyện bình thường.

“Cho…”

Cô vừa định nói thì đột nhiên phát hiện nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống một chút, lấy chỗ cửa sổ làm trung tâm có một luồng sát khí vô hình đang lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong phòng.

Dương Tâm đột nhiên giật mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play