“Trần Uyên, lẽ nào mày hại anh trai ruột mày mà mày không sợ bị sét đánh sao? Tao nói cho mày biết, tao sẽ nguyền rủa mày ở trong tù cả ngày lẫn đêm, nguyền rủa mày chết không yên lành.”

Trần Uyên lảo đảo vọt ra khỏi phòng, sau đó thân thể cô ấy trở nên mềm nhũn, ngồi bịch trên mặt đất.

Đây là biện pháp duy nhất cô ấy có thể nghĩ ra được để giữ mạng của anh cả.

Dù ngồi trong tù sẽ mất tự do, nhưng không phải sẽ sống sao?

Một khi thả anh ta ra ngoài, thì nói không chừng ngày nào đó anh ta sẽ chết ở trên đường vì cái tính tình tệ hại của mình.

“Bố ơi, mẹ ơi, con xin lỗi, con chỉ có thể làm như vậy, chỉ có thể… Làm như vậy.”

Ở cuối hành lang gấp khúc, Lâm Thanh ngồi trên xe lăn nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất, rúc đầu vào hai đầu gối mà khóc thầm. Sau đó Lâm Thanh lặng lẽ thở dài.

Trợ lý đứng ở bên cạnh thấy vậy thì hỏi: “Thưa anh, tôi có cần phải nộp đơn xin giảm nhẹ hình phạt không? Tôi vừa hỏi luật sư rồi, nếu anh nộp đơn xin giảm nhẹ hình phạt, đồng thời làm trung gian thì chí ít cậu cả của nhà họ Trần có thể bị kết án ít đi mười ba đến mười lăm năm.”

Lâm Thanh khoát tay: “Quên đi, đây là quyết định của cô ấy, tôi sẽ không nhúng tay vào. Anh bảo luật sư tới gặp tôi, tôi sẽ chuyển toàn bộ cổ phần công ty của nhà họ Trần dưới danh nghĩa tôi sang danh nghĩa bà chủ.”

“Vâng.”

Vào buổi tối ngày hôm sau, tại nông trường ở vùng ngoại thành, Trần Cát Phượng hỏi ông hai Hải: “Ông nói tối nay chúng ta sẽ rời đi, nhưng ông định làm thế nào để đánh lạc hướng sự chú ý của mấy người Dương Tâm và Lục Gia Bách?”

Ông hai Hải cười như không cười nhìn Trần Cát Phượng.

“Bà cảm thấy làm thế nào thì mới có thể thu hút sự chú ý của bọn họ, để bọn họ không có thời gian kiểm tra lối vào và lối ra của Hải Thành?”

Trần Cát Phượng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hồ ly của ông hai Hải, nhưng chỉ chốc lát sau, bà ta đột nhiên nói.

“Ý của ông là để lộ ra nông trường này để thu hút bọn họ tới đây à? Một khi tất cả bọn họ đều tập trung ở đây thì cửa ra vào sẽ…”

Ông hai Hải đưa tay ra chạm lên khuôn mặt đẹp đẽ của bà ta và nói: “Chỉ số IQ vẫn ổn, nhưng vận may lại kém. Tuy nhiên cũng không sao, lần thất bại trước đó không nói lên điều gì. Dù sao thì đợi sau khi chúng ta rời khỏi Hải Thành, chúng ta vẫn còn có cơ hội đối đầu với họ.”

Trần Cát Phượng hất cái móng vuốt kia ra: “Vậy chúng ta mau lùi lại đi, tôi sẽ sắp xếp người của tôi theo dõi lão già nhà họ Thẩm kia, bọn họ sẽ làm lộ chỗ ẩn nấp này và dẫn mấy người Dương Tâm, Lục Gia Bách đến đây.”

Ông hai Hải cười thần bí: “Tạm thời tôi không thể ra nước ngoài với mấy người, bởi vì tôi còn phải ứng phó với nhóc con Thẩm Thành kia. Hơn nữa, không phải tôi đã nói trước với bà rồi sao, tôi chuẩn bị bị trời đất xui khiến nên “Cứu” lão già nhà họ Thẩm kia để giành công ở trước mặt Thẩm Thành, khiến Thẩm Thành nợ tôi một món nợ ân tình.”

Trần Cát Phượng nhíu mày, bà ta nói: “Làm như vậy có hơi nguy hiểm đấy, nhỡ chẳng may làm không tốt khiến ông xảy ra chuyện gì thì sự nghiệp của chúng ta rất có thể sẽ tan tành.”

Ông hai Hải vỗ vỗ vai của bà ta, cười nói: “Bà không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ tự bảo vệ mình. Tôi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ trước khi đến Hải Thành để đảm bảo tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn rồi.”

Trần Cát Phượng suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói: “Cũng được, chỉ cần quan hệ giữa chúng ta không bị tiết lộ ra ngoài thì ông sẽ không gặp nguy hiểm. Về phần biện pháp trời xui đất khiến ông cứu lão già nhà họ Thẩm kia và làm cho Thẩm Thành nợ cậu một ân tình mà ông nói, ông nên lên kế hoạch cẩn thận, nhưng đừng tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm.”

“Ừm.”

Trần Cát Phượng suy nghĩ một lúc, rồi lại hỏi: “Tối nay chúng ta thật sự có thể rời khỏi Hải Thành thành công sao? Bây giờ các cửa ra vào của Hải Thành đều có lực lượng canh gác của các bê, không chỉ có người của Lục Gia Bách và Thẩm Thành, còn có không ít người tài của cậu cả nhà họ Phó ở Đế Đô. Ông đã hối lộ những người này chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play