Hải Cẩn gật đầu nói: “Bố muốn con đưa ra lựa chọn một khi con trở thành gia chủ của gia tộc Hải Nhân rồi thì con không được có bất kỳ dây dưa nào với Thẩm Thành nữa đúng không ạ.”

Ông chủ Hải cười càng tươi hơn.

Xem ra con nhóc này thật sự rất hiểu biết.

Chỉ trong một đêm mà Hải Cẩn đã trưởng thành thật rồi.

Ông chủ Hải cần người thừa kế có tầm nhìn như thế cơ.

Có lẽ là chỉ có trải qua đau thương rồi mới có thể trưởng thành được.

“Tốt lắm, yêu cầu của bố chỉ có thế thôi, con cũng đừng đưa ra quyết định vội con cứ nghe bố nói chuyện này với con trước đã. Theo như bố biết thì đứa con trong bụng vợ chưa cưới của Thẩm Thành đã không còn rồi. Hơn nữa đứa con trong bụng con gái nhà họ Cố vốn không phải là con của Thẩm Thành. Điều này có nghĩa là cuộc hôn nhân giữa hai người họ sẽ không thành. Có lẽ con đã có cơ hội để theo đuổi cậu ta rồi đấy.”

Hải Cẩn nghe xong những lời này thì không hề có một chút gì xúc động cả.

Là cái gì đã khiến Hải Cẩn trở nên bình tĩnh như vậy thế, có lẽ là cảm giác chấn động khi Vân Hành đã bị đánh gãy chân gãy tay vì cô ta chăng.

Trên thế giới này có người đáng để cô ta bảo vệ hơn.

Tuy Hải Cẩn không yêu Vân Hành nhưng hai người là bạn bè cô ta cũng nên bảo vệ anh ta mà.

Mà trong một gia tộc hiểm ác như thế này nếu như cô ta muốn bảo vệ được người khác thì chỉ có một cách đó chính là khiến mình ngày càng trở nên lớn mạnh hơn thôi.

“Anh ấy có thể thuận lợi kết hôn với vợ chưa cưới của mình hay không thì cũng không liên quan gì đến con hết. Bố ơi con có thể rất chắc chắn nói với bố một điều rằng bắt đầu từ bây giờ con sẽ không tiếp tục nhớ thương anh ấy nữa. Anh ấy cũng đã không tồn tại trong thế giới của con nữa rồi. Con sẽ không có bất kỳ quan hệ dây dưa gì với anh ấy nữa. Nếu như bố không tin con có thể lấy người mẹ đã qua đời của con ra để lập lời thề.”

Ông chủ Hải phất tay một cái: “Bố tin con mà, thôi được bố cũng không thể trơ mắt nhìn cả gia tộc bị hủy hoại trong tay của chú con được. Nếu như con đã nghĩ thông suốt không tiếp tục thương nhớ người ngoại tộc nữa vậy thì bố nâng đỡ con cũng không sao cả.”

Hải Cẩn khẽ mỉm cười: “Chúng ta cứ ngấm ngầm lên kế hoạch đừng để cho chú hai phát hiện ra. Việc cần làm là phải khiến cho bọn họ tê liệt thần kinh buông lỏng cảnh giác ra trước đã, sau đó thời cơ chín muồi rồi thì để con lên nắm quyền hành trong tay.”

Ông chủ Hải gật đầu, ông ta nói: “Con hiểu được đạo lý lên kế hoạch từ từ là tốt rồi. Mấy ngày tới con hãy chăm sóc thật tốt cho Vân Hành đi. Không phải là không có cách cứu tay chân của cậu ta. Người hành hình để lại một tay, người đó cũng không hủy hoại tay chân mà chỉ là đánh gãy thôi. Sư phụ của con tinh thông y thuật chắc chắn là có thể chữa khỏi cho cậu ta đấy.”

“Con cảm ơn bố ạ.”

Trong phòng bệnh ở căn cứ điều trị ở Hải Thành.

Lục Gia Bách tựa lưng vào đầu giường còn Dương Tâm thì nép trong lòng của anh.

“Lục Gia Bách, vẫn là lồng ngực của anh ấm áp nhất, lúc em dựa vào lòng Thẩm Thành, tuy là có cảm giác dựa dẫm nhưng lại không tìm được cảm giác thuộc về mình.”

Lục Gia Bách cúi đầu đặt lên trán của Dương Tâm một nụ hôn, anh im lặng một lát rồi mới nói ‘anh xin lỗi em’.

Dương Tâm khẽ mỉm cười, cô nói: “Anh đúng là một người thông minh mà, chọc em tức giận rồi để em quay lại dỗ ngược lại anh. Ban đầu em định sau khi gặp anh rồi thì sẽ chất vấn anh tại sao lại ở cùng một chỗ với Tô Yến, không…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play