“Hôm nay cô Phó đi với bà, nói như thế thì là bà đang ngầm thừa nhận thân phận của cô ấy phải không?
Bây giờ trông cô ấy giống như đang ốm nghén vậy đó, không lẽ… không lẽ cô ấy đã mang thai con của bác sĩ Triệu sao?”
Bà Triệu lại cười nói: “Ôi chao, hôm nay tôi cũng không định đưa con bé tới đây vì sợ phản ứng của nó ghê quá, quấy rầy đến mọi người. Nhưng dù sao con bé cũng là công chúa điện hạ mà, tôi nghĩ nhà có chuyện vui thì phải công bố ra bên ngoài mới phải đạo.”
Bà ta nói như thế này là đang ngầm thừa nhận Phó Linh Ngọc đang mang thai rồi.
Lời ngầm thừa nhận này khiến cho mọi người ở đây đều nhao nhao hết cả lên trông giống như ong vỡ tổ vậy.
Mọi người bên ngoài đều biết chuyện Lê Vãn Trinh và Triệu An đã kết hôn rồi, nay đường đường là cô chủ danh giá, là con gái của nhà quyền quý như Phó Linh Ngọc lại mang thai con của người đàn ông đã có gia đình, có thể không khiến người ta há hốc mồm được sao?
“Bà Triệu, chẳng phải con trai của bà đã có vợ rồi sao? Tại sao anh ấy lại cắm sừng vợ mình như thế được cơ chứ?”
Bà Triệu biết bọn họ sẽ hỏi như thế nên đã nghĩ sẵn lời giải thích từ trước rồi, thế nên lúc bà ta nghe câu hỏi thì lại bình tĩnh không có một chút hoảng hốt như thế.
“Nhưng mà giấy kết hôn của hai chúng nó là trò đùa dai của mấy đứa khốn nạn hack hệ thống của cục dân chính rồi làm ra đấy mà.”
Nói xong bà ta còn lấy một tờ thanh minh từ trong túi ra nữa, sau đó bà ta lại nói tiếp: “Đây là giấy thanh minh do chính cục dân chính viết, nó có thể chứng minh Lê Vãn Trinh và con trai của tôi không đăng ký kết hôn theo như tục lệ thông thường. Thậm chí chúng nó còn không lăn dấu vân tay, có thể tuyên bố vô hiệu. Thêm nữa nhà họ Triệu chúng tôi không thừa nhận đứa con dâu như thế, từ trước tới nay tôi chỉ thừa nhận Phó Linh Ngọc là con dâu của mình thôi.”
“…”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Máu chó như thế cơ à.
Hóa ra giấy đăng ký kết hôn của Lê Vãn Trinh và Triệu An chỉ là một trò đùa dai thôi.
Bà Triệu cười nói: “Nay Phó Linh Ngọc đã mang trong mình giọt máu của nhà họ Triệu rồi, con bé chính là con dâu của nhà họ Triệu, không lấy con bé làm vợ thì còn lấy ai bây giờ nữa?”
“Vậy nhà họ Triệu định sắp xếp cho mẹ con Lê Vãn Trinh thế nào đây?”
Nụ cười trên môi Bà Triệu vụt tắt.
Bà ta phải trả lời cẩn thận vấn đề quan trọng này mới được.
Phó Linh Ngọc đứng ngây người từ vừa nãy đến giờ bây giờ mới lên tiếng tiếp lời.
“Có thể mọi người vẫn chưa biết được chuyện này, cô hai nhà họ Lê bị ung thư tử cung, bây giờ đã tới giai đoạn cuối rồi, cô ấy cũng không còn nhiều thời gian nữa.”
Câu nói vừa rồi của Phó Linh Ngọc giống như một quả bom nặng ký vậy, nó đẩy cao trào lên cao hơn nữa.
Phó Linh Ngọc lại nói tiếp: “Tôi đã liên lạc với cô hai nhà họ Lê để bày tỏ sự an ủi của mình đến cô ấy rồi.
Sau đó tôi còn hứa hẹn với cô ấy rằng sau này tôi sẽ đối xử thật tốt với con trai của cô ấy giống như con ruột của tôi vậy.”
Cô ta nói xong, tất cả mọi người ở hội trường bữa tiệc đều rất tán thưởng.
Rõ ràng ban đầu Phó Linh Ngọc là kẻ thứ ba nhưng đến cuối cùng cô ta lại trở thành đức mẹ có trái tim lương thiện, có lẽ cũng có liên quan tới thân phận của cô ta nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT