Thẩm Thành khẽ cười: “Yêu cầu này là tất nhiên, cũng ở trong phạm vi tôi có thể chấp nhận được, dù sao thì bà cũng đang nắm lợi thế trong tay mà, một lợi thế mà tôi không thể xem nhẹ được. Được, vậy thì cứ dựa theo yêu cầu của Tổng giám đốc Trần mà làm, tôi thả bà và con gái bà rời đi, bà đảm bảo cho bố tôi bình an vô sự, Tổng giám đốc Trần nói xem chúng ta sẽ giao dịch như thế nào đây, tôi phối hợp với bà.”

Trần Cát Phượng đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Thẩm Thành cũng không gấp, anh ta biết có lẽ bà ta còn có yêu cầu khác nữa nên mới nhẫn nại mà nói chuyện với bà ta.

Một phút sau, từ điện thoại truyền đến giọng nói của Trần Cát Phượng: “Tôi còn muốn bảo vệ mạng sống của một người nữa, không biết cậu Thẩm có thể đồng ý hay không?”

Thẩm Thành khẽ nhíu mày, từ kẽ răng rít ra một chữ: “Ai?”

“Con gái của Tô Hoàng Côn, Tô Yến, chỉ cần cậu có thể thuyết phục được Lục Gia Bách tha cho cô ta, hơn nữa đảm bảo cô ta bình yên xuất ngoại, tôi sẽ làm cuộc giao dịch này với cậu.”

Thẩm Thành nhịn không được mà cười nhạo: “Một mạng của bố tôi đổi lấy hai mạng của hai mẹ con bà, như vậy đã là bà lời rồi, vậy mà bà còn muốn được voi đòi tiên, Tổng giám đốc Trần, làm giao dịch thì không phải làm như vậy đâu.”

“Vậy nên ý của cậu Thẩm là không đồng ý hay sao?”

Thẩm Thành hỏi ngược lại: “Nếu như tôi không đồng ý, vậy bà định làm gì? Giết chết bố tôi à? Nếu như bà giết chết ông ấy, bà và con gái bà, sẽ không ai có thể chạy thoát được đâu.”

Trần Cát Phượng đột nhiên cười gằn một tiếng, nói: “Vậy thì không chạy nữa, vì sao phải chạy kia chứ?

Dù sao thì cũng có gia chủ nhà họ Thẩm chết theo chúng tôi rồi. Cậu Thẩm phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy, cơ hội tốt như vậy sẽ không đến lần thứ hai đâu. Tôi sẽ không có lòng tốt mà nương tay đâu. Tôi sẽ không chém một nhát cho bố cậu được chết một cách thoải mái đâu, tôi sẽ dùng tất cả các loại biện pháp để tra tấn ông ta, mãi cho đến khi ông ta chảy đến giọt máu cuối cùng mà chết mới thôi.”

Thẩm Thành mím chặt môi mỏng, lạnh lùng nói: “Mấy yêu cầu khác mà bà đưa ra, có lẽ tôi có thể đáp ứng được, nhưng bà lại đưa ra yêu cầu bỏ qua cho Tô Yến, không cần biết là Lục Gia Bách, Lạc Hồ hay Nam Kiên, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý đâu, bà đây là ép tôi vào thế khó rồi.”

“Đúng vậy, nguyên nhân là bởi vì nó khó, vậy nên mới để cho cậu Thẩm đi làm, tôi cho cậu ba ngày để suy nghĩ, đến lúc đó nếu không thể cho tôi được một đáp án tôi muốn, vậy thì tôi sẽ dùng hình với bố cậu.”

Nói xong, bà ta trực tiếp ngắt máy.

Thẩm Thành nheo mắt nhìn màn hình điện thoại trong tay mình, ánh mắt u ám không rõ.

Khi nghe điện thoại, anh ta bật loa ngoài, vậy nên Lục Gia Bách ngồi đối diện cũng có thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, hai mắt anh cũng khẽ nheo lại.

“Người phụ nữ đó muốn làm trò quỷ gì vậy? Bà ta nên biết rằng đối với bà ta mà nói, càng kéo dài thời gian càng bất lợi, dù sao thì nếu qua ba ngày nữa thì chúng ta có thể đã tìm được chỗ trốn của bà ta rồi.

Hơn nữa, bà ta muốn Tô Yến làm gì? Tất cả các thế lực trong tay bà ta đều đã bị tôi phá cho tan rã hết rồi, bây giờ mấy thứ đó chỉ là thứ vô dụng mà thôi, Trần Cát Phượng thật sự không cần thiết phải vì một người vô dụng mà trì hoãn thời gian rời đi của bản thân như vậy.”

Thẩm Thành lắc đầu, thở dài nói: “Hành động này của bà ta rất kỳ lạ, cũng giống như cậu nói, đối với bà ta, Tô Yến hoàn toàn không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào cả, cho dù bà ta đưa ra một yêu cầu nào khác thì cũng đều tốt hơn là muốn bảo toàn mạng sống của Tô Yến.”

Lục Gia Bách mở miệng, vừa mới chuẩn bị nói gì đó thì đúng lúc này, cửa phòng được đẩy ra, Dương Tâm từ bên ngoài đi vào.

“Em đoán bà ta còn có một mục đích khác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play