Edit - beta: Axianbuxian12Thanh niên đứng ở cửa mặc quần áo đen, vô cùng đẹp trai, vẻ mặt tiêu điều xơ xác(?), hoàn toàn che đi cảm giác yếu đuối do sắc mặt tái nhợt mang lại.
Cậu nhấc chân, bước từng bước đến, trong mắt đằng đằng sát khí.
"Lộ...Lộ Nhậm?" Chu Dật không dám tin tưởng hai mắt của mình.
Mắt Lộ Nhậm quét tới.
Chu Dật đột nhiên che miệng lại, lắc lắc đầu, một nỗi sợ hãi trào lên, cậu ta không dám hỏi thêm cái gì nữa.
Chỉ thấy Lộ Nhậm đi về phía Thịnh Cảnh đang nằm dài trên trên sô pha, một phen xách hắn lên.
Thịnh Cảnh mắt lờ đờ, theo bản năng muốn phản kháng, lại bị Lộ Nhậm đấm một cái vào xương sườn.
Shhhh——
Quần chúng vây xem dường như nghe thấy tiếng xương sườn vỡ ra, thật đau.
Thịnh Cảnh đang giãy giụa lập tức mất đi năng lực phản kháng, giống như con chó chết bị xách cổ áo kéo ra ngoài.
Trong ghế lô lặng ngắt như tờ, ngay cả người đang hát cũng tắt nhạc ngay lúc Lộ Nhậm vào cửa.
Qua lúc lâu, bọn họ mới hai mặt nhìn nhau, hoài nghi cuộc đời.
"Đó..thật sự là...Lộ Nhậm?"
"Điều tôi khá lo lắng chính là, Thịnh Cảnh còn có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai hay không."
Mọi người nhớ lại khí thế phá cửa mà vào vừa rồi của Lộ Nhậm, đều không nhịn được mà rùng mình một cái. Sát khí kia, chưa giết mấy trăm con dị thú thì không luyện ra được đâu.
Vẫn là yên lặng cầu nguyện cho Thịnh Cảnh đi.
Lộ Nhậm kéo Thịnh Cảnh, không chút lưu tình ném hắn vào ghế sau, sau đó lên xe chạy lấy người.
Ô tô đi được một đoạn, nhìn ánh đèn mờ nhạt bên đường theo thứ tự vụt qua, Lộ Nhậm mới bình tĩnh lại.
Ban nãy cậu thật sự là vì âm thanh quá ồn ào có hơi mất khống chế, nhưng nhiều hơn là đang tạo uy thế.
Cái đám bạn bè này của Thịnh Cảnh, về sau không chừng còn phải giao tiếp. Cậu không muốn nghe những người này lải nhải hay là bị ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu và Thịnh Cảnh.
Cách tốt nhất, đó là làm cho bọn họ sợ mình.
Lộ Nhậm là người đã từng rèn luyện ở sàn đấu ngầm và tháp cao, cũng là người từng giết không ít dị thú, trên tay từng chân chính dính máu, khí thế một khi thả ra, không phải cái bọn công tử bột này có thể chịu nổi.
Còn Thịnh Cảnh.
Lộ Nhậm không muốn đưa hắn về Thịnh gia, miễn sinh thêm nhiều chi tiết.
Cũng may Thịnh Cảnh còn có chỗ ở khác, chung cư kia Lộ Nhậm thường tới, cũng biết mật mã, vậy đưa tới đó là được.
Lộ Nhậm chuyển tay lái, đi về hướng chung cư của Thịnh Cảnh.
Sau khi cậu khiêng Thịnh Cảnh vào nhà thì ném người lên sô pha.
Lộ Nhậm đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, cảm thấy ngực lại bắt đầu đau.
Lộ Nhậm nhìn Thịnh Cảnh nằm trên sô pha, giận sôi máu, trực tiếp lấy chân đạp Thịnh Cảnh xuống, sau đó bản thân nằm xuống.
Cậu lười đến động, cái thân thể rách nát cũng không cho phép cậu lộn xộn nữa, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, không chừng lại hộc máu ngấy xỉu vào bệnh viện nằm.
Hai ba ngày ngắn ngủi, nếu lại ngất xỉu nữa, chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Bị mẹ cậu biết được lại là suất ăn toàn đồ bổ.
**
Ngày hôm sau, Thịnh Cảnh tỉnh lại, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau nhức.
Hắn chờ vài phút mới thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt, đây là phòng của hắn.
Hôm qua Thịnh Cảnh uống đến mất trí nhớ rồi[1].
Thật ra số lần hắn uống say không nhiều lắm, say đến mất trí nhớ càng là chưa từng có. Hắn cũng không biết hôm qua là thế nào, dù sao sau khi đứng ở cửa phòng bệnh nghe thấy câu nói kia của Lộ Nhậm thì tâm trạng hắn rất tệ.
Lúc đó ở bệnh viện, Thịnh Cảnh nghe xong liền quay đầu chạy đi, lúc sau tìm một đám bạn bè tới hội sở vui vẻ một chút. Sau nữa thì không còn nhớ rõ lắm.
Là ai đưa hắn về? Thịnh Cảnh có hơi nghi hoặc.
Người biết chỗ chung cư của hắn không nhiều lắm, ngoài bố mẹ ra cũng chỉ có Lộ Nhậm.
Não Thịnh Cảnh dính thành một mảnh, nhớ ra chút đoạn ngắn, ký ức cuối cùng là bóng dáng Lộ Nhậm đứng ở cửa khu ghế lô. Quả nhiên, vẫn là Lộ Nhậm đưa hắn về.
Ngôn Tình HayVậy Lộ Nhậm đâu?
Thịnh Cảnh đứng dậy, thấy trên tủ đầu giường đặt một cốc nước, còn có một bát canh giải rượu đã uống một nửa. Cửa sổ được mở ra, thông gió thông khí, như vậy thì ngủ mới không có cảm giác bị thiếu oxy.
Từ đủ loại chi tiết này là có thể nhìn ra được người làm tất cả những chuyện này để bụng tới bao nhiêu. Trong lòng có chút Thịnh Cảnh cảm động, nhưng lại có chút hụt hẫng.
Trước khi Lộ Nhậm tỏ tình, hắn chỉ nghĩ đây là sự quan tâm giữa bạn bè với nhau, nhưng sau khi Lộ Nhậm tỏ tình, kiểu quan tâm này liền đổi vị.
Vẫn là nói rõ giữ khoảng cách thì tốt hơn, tốt cho tất cả mọi người.
Sâu trong nội tâm Thịnh Cảnh thật sự chỉ coi Lộ Nhậm là người bạn quan trọng nhất, từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình Lộ Nhậm, là người bạn hắn đặt ở vị trí quan trọng nhất.
Không vì điều gì khác mà là xuất phát từ thật lòng.
Hắn không muốn tình bạn thuần tuý này trộn lẫn nhân tố khác.
Thịnh Cảnh đứng dậy, đi ra phòng khách, phát hiện Lộ Nhậm đang ngủ ở trên sô pha, vẻ mặt mệt mỏi.
Hắn vừa nhìn thấy, liền biết chắc chắn là vì tối qua chăm sóc hắn mới khiến Lộ Nhậm ngủ không được ngon.
Đây là cái căn hộ đơn, một phòng ngủ một phòng khác, không có thừa phòng. Khi Lộ Nhậm ngẫu nhiên ở đây qua đêm, đều là lẽ đương nhiên ngủ trong phòng ngủ.
Không ngờ, sau khi tỏ tình, Lộ Nhậm thế mà lại đổi thái độ, ngủ ở sô pha.
Thịnh Cảnh muốn gọi Lộ Nhậm dậy, bảo cậu về sau đừng như vậy nữa. Sau những hành động này làm áp lực của hắn quá lớn, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được.
Còn câu nói nghe thấy ở bệnh viện kia, Thịnh Cảnh cảm thấy chỉ là khẩu thị tâm phi, Lộ Nhậm từ nhỏ đã mạnh miệng như vậy rồi.
Hắn khom lưng, duỗi tay đi định lay tỉnh Lộ Nhậm, nhưng nhìn thấy quầng thâm trên mắt Lộ Nhậm, trên trắng nõn làn da trắng nõn nhìn có chút ghê người, lại theo bản năng thu tay lại.
Vẫn là đợi Lộ Nhậm tự tỉnh đi, nếu không đánh thức cậu lại dỗi, không dễ dỗ.
***
Lộ Nhậm ngủ thật sự không an ổn.
Cậu rất hối hận vì lo lắng Thịnh Cảnh xảy ra chuyện mà ở lại.
Trước nửa đêm Thịnh Cảnh rất thành thật, nằm ngủ trên thảm ở phòng khách không nhúc nhích. Sau nửa đêm về sáng, Thịnh Cảnh lại đột nhiên tỉnh lại.
Lộ Nhậm bị một tiếng vang lớn đánh thức, cậu mở mắt liền nhìn thấy Thịnh Cảnh bị vướng vào cái ghế ngã chổng mông.
Cậu bất đắc dĩ đứng dậy, định đỡ, lại bị Thịnh Cảnh đẩy ra. Sau đó Lộ Nhậm thấy Thịnh Cảnh giãy giụa đứng lên đi về hướng phòng bếp.
Lộ Nhậm không hiểu mô tê gì, nhưng lại sợ cái con ma men này làm nổ phòng bếp, chỉ có thể đi theo.
Không ngờ tới, Thịnh Cảnh lại mở tủ lạnh ra, vừa tìm nguyên liệu vừa lẩm bẩm cách nấu canh giải rượu.
Lộ Nhậm đau đầu, bảo Thịnh Cảnh đi ngủ, nhưng hắn căn bản không nghe lời khuyên. Hết cách, Lộ Nhậm đành phải đứng ở phòng bếp, dưới tình huống đảm bảo an toàn nhìn Thịnh Cảnh tự nấu cho mình bát canh giải rượu.
Sau khi làm ầm ĩ xong, Lộ Nhậm tưởng rằng đã xong việc. Kết quả Thịnh Cảnh lại chạy đi tắm một cái, sau khi tắm xong thì vào phòng, mở cửa sổ ra thông khí rồi ngồi xuống uống canh giải rượu.
Nếu không phải hai mắt hắn mơ màng, Lộ Nhậm còn tưởng rằng hắn tỉnh rượu rồi.
Sau khi làm tốt mọi thứ, Thịnh Cảnh còn rót cho mình một cốc nước, sau đó ngoan ngoãn nằm lên giường, kéo chăn, ngủ.
Lộ Nhậm là thật sự chưa từng thấy dáng vẻ Thịnh Cảnh khi uống say, cũng không ngờ tới có thể buồn cười như vậy.
Một phen lăn lộn như thế, sắc trời đã hơi sáng, thể chất Lộ Nhậm vốn đã không tốt, thức cả đêm thân thể cũng bắt đầu báo động rồi.
Cậu ngã vào sô pha, ngủ đến không biết trời trăng gì.
Khi tỉnh lại, Lộ Nhậm vẫn cảm nhận được mỗi một khối cơ bắp đều đang phát ra tiếng kháng nghị mãnh liệt, ngực như là bị một miếng sắt đè lên.
Thần trí cậu còn có hơi mơ hồ, khi đang ở nỗ lực tỉnh táo lại thì nghe thấy bên cạnh truyền đến một câu.
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi."
Lộ Nhậm giật mình, theo bản năng quay đầu lại, thấy l khuôn mặt đẹp trai của Thịnh Cảnh sát gần, vẻ mặt còn rất kỳ lạ.
"!"
Lộ Nhậm một phen đẩy ra hắn: "Cậu làm gì vậy?"
Thịnh Cảnh ngồi khoanh chân trước sô pha cả một buổi sáng, mới chờ được Lộ Nhậm tỉnh lại, trong lúc đó vô số lần sám hối và đấu tranh.
Sao hắn có thể để Lộ Nhậm sau khi vất vả chăm sóc mình cả đêm còn bị vô tình từ chối đây.
Nhưng chuyện tình cảm nếu không giải quyết nhanh chóng, sẽ chỉ tạo thành tổn thương càng lớn mà thôi.
Thịnh Cảnh làm vô số chuẩn bị tâm lý, sau khi bị Lộ Nhậm đẩy ra thì nói một câu.
"Lộ Nhậm, tôi đối với cậu thật sự chỉ có tình cảm bạn bè, không có khả năng thích cậu."
Lộ Nhậm: "???"
Thịnh Cảnh tiếp tục: "Tôi nghe thấy lời cậu nói với bác Lộ ở bệnh viện rồi."
Lộ Nhậm bị hắn nói cho mơ hồ, gật đầu: "Vậy chẳng phải tốt rồi sao, hoá giải hiểu lầm."
Thịnh Cảnh sờ sờ mũi, có hơi ngượng ngùng: "Tôi xin lỗi, lúc trước khi cậu thổ lộ biểu hiện của tôi thật quá đáng, thật sự là......tôi chưa từng nghĩ tới."
"Sau đó?"
"Thì, tôi biết lời cậu nói trước mặt hai bác là khẩu thị tâm phi......"
Lộ Nhậm không nghe nổi nữa, đẩy Thịnh Cảnh ra: "Tránh ra."
Thịnh Cảnh không kịp phòng ngừa, bị ngã ra sau, vẻ mặt mờ mịt: "Đang nói chuyện tử tế, sao cậu lại tức giận?"
Lộ Nhậm đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Thịnh Cảnh đuổi theo: "Thật đấy, tôi cảm thấy làm bạn bè rất tốt, tâm mạch của cậu bị hao tổn, loại chuyện yêu đương này hại tâm lại hại thân, không thích hợp với cậu đâu."
Lộ Nhậm liếc mắt nhìn hắn, một bên đánh răng: "Cậu có phiền không hả, tôi đã nói là lừa cậu chơi thôi, tôi không thích cậu."
Thịnh Cảnh nghe xong thì tự nhiên thấy không phục, nói: "Cậu không thích tôi hôm qua còn nấu canh giải rượu cho tôi, nhường giường cho tôi ngủ, tôi với cậu đánh từ nhỏ đến lớn, nhưng chưa từng thấy cậu bạc đãi bản thân."
"......"
"Nếu tôi nói đây đều là cậu làm cậu tin không?"
"Sao có thể? Tôi say rồi còn có thể nấu canh giải rượu, đây là chức năng độc là gì chứ?"
Lộ Nhậm rửa mặt xong, đẩy Thịnh Cảnh ra, nói: "Cậu thời gian này đừng có lắc lư trước mắt tôi."
Thịnh Cảnh không hiểu: "Tại sao?"
Lộ Nhậm nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sợ nhìn nhiều thì tình sâu khó dứt với cậu!"
Thịnh Cảnh hoảng sợ lại hoảng loạn, ngơ ngác nhìn Lộ Nhậm tức giận rời đi, hoàn toàn không rõ mình rốt cuộc đã nói sai cái gì.
***
Chuyên mục giải nghĩa[1] say mất trí nhớ 【喝断片】là triệu chứng sau khi tỉnh rượu thì không nhớ chuyện gì lúc mình say. Khác với uống say bình thường xong sẽ ngủ, khi say thì mọi hoạt động vẫn tiếp tục, nhưng sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ chuyện gì cả.
(Theo baidu)___Thịnh Cảnh tự mình đa tình quá, bổ não đủ thứ.