Kỷ Kiêu hơi sửng sốt, hắn ít khi nhìn thấy Lộ Nhậm lạnh lùng sắc bén như vậy. Tính tình Lộ Nhậm nhìn qua không tốt hay dỗi trời dỗi đất, thật ra là người rất phóng khoáng.
Cho dù trong khoảng thời gian ở cùng một chỗ này, quan hệ hai người thân thiết trở thành bạn bè, Lộ Nhậm một lòng cũng chỉ có võ đạo, chưa bao giờ quản cuộc sống của Kỷ Kiêu.
Trong cuộc sống hai người, phần lớn là Kỷ Kiêu phụ trách quản Lộ Nhậm không làm ra chuyện gì tuỳ hứng.
Ví dụ uống rượu.
Kiểu phản đối trước mắt này, là lần đầu thấy.
"Sao vậy?" Kỷ Kiêu hỏi.
Tâm tư Lộ Nhậm quay nhanh, rất nhanh thì nghĩ ra lý do.
"Sâm Hàn Ngọc vốn đã ít, loại trăm năm càng khó có được, cậu thấy loại xui xẻo như cậu này có thể có vận may tốt tìm được chắc? Còn không bằng đi hỏi chú Phó một chút."
Lộ Nhậm càng nói càng thuận: "Chú Phó ở chỗ lạnh lẽo kia mười mấy năm, rất quen thuộc tình hình ở đó, hơn nữa có mối quan hệ, cậu ra cửa cũng phải thương lượng với trưởng bối một chút."
Kỷ Kiêu nhìn Lộ Nhậm, chỉ cảm thấy có chút không thích hợp lắm. Kiểu tính cách tuỳ hứng mà làm của Lộ Nhậm, nghĩ đến cái gì làm gì đó, vậy mà sẽ nói ra loại lời như vậy.
Chẳng lẽ, là vì quan tâm mình?
Hắn kiên nhẫn giải thích: "Tôi không muốn làm chú Phó nhọc lòng quá nhiều, vết thương cũ của ông tái phát vốn chính là vì có khúc mắc khó giải."
Lộ Nhậm nhíu mày, thấy Kỷ Kiêu nói rất có đạo lý. Chú Phó là người tốt, nếu biết Kỷ Kiêu muốn đi Bắc Châu, chắc chắn sẽ không đồng ý còn thêm một đống chuyện lo lắng.
Cậu nghĩ nghĩ, tạm thời cũng không biết tìm lý do gì để ngăn cản Kỷ Kiêu, dù sao chuyện sâm Hàn Ngọc liên quan đến vết thương của chú Phó.
"Dù sao, nếu cậu muốn đi, tôi cũng phải đi cùng."
Lộ Nhậm vứt xuống một cậu, tức giận đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trong lúc rửa mặt, Lộ Nhậm lấy điện thoại ra.
"Lần này lại là chuyện gì vậy?"
Tiểu Quân biết Lộ Nhậm không thích mình tự tiện tiến vào ý thức, vội vàng giải thích: 【 Kỷ Kiêu không thể rời khỏi Đông Châu, hắn là cơ sở cốt truyện ở Đông Châu, hơn nữa nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Bắc Châu, có thể sẽ dẫn tới cốt truyện bị sụp đổ. 】
Lúc này Lộ Nhậm sắp xếp lại mạch suy nghĩ, cũng hiểu được tại sao mình lại theo bản năng mà ngăn cản.
Cậu đã từng xảy ra chuyện ở trên phi hành khí đi Bắc Châu, sau khi sống lại vẫn luôn tránh cốt truyện đi Bắc Châu xảy ra.
Mấy chục lần trước, chưa từng thành công lần nào, lúc này đây, vất vả lắm mới thuận lợi tránh đoạn cốt truyện kia, Kỷ Kiêu vừa nhắc tới, cậu lập tức phản ứng.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, huống chi Lộ Nhậm bị cắn không biết bao nhiêu lần.
Mặc kệ như thế nào, phải ngăn Kỷ Kiêu đi Bắc Châu. Nếu không được, cũng phải đi theo.
Không ngờ tới, ngày hôm sau Kỷ Kiêu đã không thấy tăm hơi đâu.
Khi Lộ Nhậm tỉnh dậy, không nhìn thấy người.
Cậu ngơ ngác nhìn sân thượng không có một bóng người, sững ra một chút mới gọi điện thoại cho Kỷ Kiêu.
"Cậu đang ở đâu?"
Giọng Kỷ Kiêu lúc này, nghe có chút mơ hồ.
Kỷ Kiêu còn chưa trả lời, Lộ Nhậm liền phản ứng lại: "Cậu lén chạy đến Bắc Châu rồi?"
"......Phải."
Kỷ Kiêu chưa bao giờ nói dối, lúc này bị vạch trần cũng trực tiếp thừa nhận.
Lộ Nhậm chán nản: "Cậu..cậu, cậu thế mà dám lén đi!"
Kỷ Kiêu: "Bắc Châu không an toàn, tôi không quen với tình hình bên này."
Lộ Nhậm không chấp nhận an ủi, cả giận nói: "Cậu chờ đó!"
Nói xong, cậu liền cúp điện thoại.
Lộ Nhậm lửa giận xông lên đầu, vậy mà khắc phục được chứng kích ứng phi hành khí đi Bắc Châu, xông thẳng tới sân bay, mua vé lên phi hành khí đi Bắc Châu.
Đi Bắc Châu phải mất hai ngày. Lộ Nhậm ở trên phi hành khí gọi mấy cuộc điện thoại khiển trách Kỷ Kiêu, ngoài việc này ra thì là đả tọa tu luyện.
Hành trình hai ngày mắng Kỷ Kiêu và tu luyện bình tĩnh trôi qua, khi Lộ Nhậm từ trên phi hành khí xuống, giống như đã cách một thế hệ.
Cậu thật ra không ngờ tới, chứng kích ứng phi hành khí đi Bắc Châu lại lấy một loại trạng thái kì quái mà giải quyết. Như vậy xem ra, lát nữa có thể đánh Kỷ Kiêu nhẹ một chút.
Khi Lộ Nhậm đến nơi, có nhớ tới một người.
Nghiêm Chỉ.
Bắc Châu chính là địa bàn của Nghiêm Chỉ, tuy nói lúc này Nghiêm Chỉ cũng chỉ là tên nhóc vừa mới ra xã hội.
Nhưng Lộ Nhậm nhíu mày nhớ lại một chút, Nghiêm Chỉ ở thời kỳ này rất phiền. Nghiêm Chỉ 18 tuổi còn chưa hoàn toàn xích mích với Lộ Nhậm, quan hệ giữa hai người khá phức tạp.
Lộ Nhậm thở dài, chỉ có thể tự an ủi mình. Chuyện sẽ không trùng hợp như vậy đâu, Bắc Châu lớn như vậy, cái tên Nghiêm Chỉ kia sao có thể đúng ngay lúc này xuất hiện ở sân bay chứ.
Trên đường đi ngang qua nhà vệ sinh, Lộ Nhậm quyết định trước khi đập Kỷ Kiêu một trận, chuẩn bị tốt mọi thứ đã.
Giải quyết xong vấn đề cá nhân, Lộ Nhậm rửa tay trước bồn rửa tay. Rửa xong, trong lúc vô tình cậu liếc nhìn mình trong gương.
Lộ Nhậm nhíu mày, ngẫm nghĩ hồi lâu, hỏi Tiểu Quân: "Mi nói xem vì sao lần nào ta cũng là gương mặt này?"
Tiểu Quân: 【 Hả? 】
"Theo đạo lý mà nói, mỗi một cốt truyện, ta đều là người khác, thân phận khác, vì sao diện mạo và tên lại giống nhau."
Tiểu Quân; 【Ồ, là như vậy, người trong sách đều như vậy cả, ngoài vai chính ra, nhân vật không quan trọng lắm đều giống nhau, tiết kiệm kinh phí mà. 】
Lộ Nhậm: "......"
Ô kê, cái lý do này thật là không chê vào đâu được.
Chỉ là, gương mặt này sẽ mang đến cho cậu một chút phiền phức. Nếu tới tuyến Thời Diễn còn dễ nói, ít nhất lúc này cậu vẫn chưa quen biết Thời Diễn.
Bắc Châu là địa bàn của Nghiêm Chỉ, hai người đánh nhau từ nhỏ đến lớn, ngay cả đối phương mọc bao nhiêu sợi tóc đều biết rõ, này mà gặp mặt thì phiền phức.
Cậu cúi đầu rửa mặt, tỉnh táo một chút.
"Sẽ không sẽ không." Lộ Nhậm lẩm bẩm nói.
"Sẽ không cái gì?"
Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, cả người Lộ Nhậm đều cứng đờ.
Cậu ngẩng đầu, thấy thiếu niên cao hơn mình nửa cái đầu. Da thiếu niên là màu lúa mạch khỏe mạnh, cắt tóc ngắn gần như dính vào da đầu, ngũ quan đẹp đẽ, lại làm vẻ mặt hung dữ, ra ngoài có thể dọa khóc mấy bạn nhỏ.
Đây không phải Nghiêm Chỉ, đối thủ một mất một còn của Lộ Nhậm thì còn có thể là ai.
"......, đệch!"
Nghiêm Chỉ nhíu mày, nói: "Mấy ngày không gặp, cậu liền dùng cách thô tục chào hỏi tôi à? Tôi đã chọc vào cậu đâu?"
Lộ Nhậm trợn mắt, không muốn dây dưa với hắn: "Cút xa một chút, đừng chắn đường của ông."
Cũng may trước khi tiến vào tuyến Kỷ Kiêu, cậu vừa mới kết thúc tuyến Nghiêm, rất nhanh liền tìm lại được cảm giác lúc trước ở chung với Nghiêm Chỉ.
Nghiêm Chỉ lại cảm thấy có hơi kỳ lạ, đánh giá Lộ Nhậm từ trên xuống dưới: "Sao tôi thấy hôm nay cậu có chút gì đó không giống lắm?"
Lộ Nhậm đi về phía trước, trực tiếp dùng bả vai huých hắn: "Tôi quen thân với cậu lắm sao? Cậu thấy không giống thì không giống à?"
"......"
Nghiêm Chỉ bị nghẹn không lời nào để nói, rồi lại thấy quen thuộc. Hắn và Lộ Nhậm quen biết từ nhỏ, hai người quả thực chính là đối thủ một mất một còn trời sinh.
Dù sao thì gặp mặt liền cãi, cãi chán thì đánh. Quan hệ trưởng bối trong nhà thật ra rất tốt, cũng không biết tại sao hai tên nhóc này từ nhỏ đã không hợp.
Lộ Nhậm nhìn có vẻ không hoảng không loạn, thật ra là chạy trối chết.
Ra khỏi nhà vệ sinh, thần kinh căng chặt của cậu mới thả lỏng, cầm điện thoại hỏi liên tục.
"Chuyện này không đúng nha, nếu nói ta ở chỗ này, vậy Lộ Nhậm ở tuyến này đâu? Còn có, khi thời gian bên chỗ Kỷ Kiêu trôi đi, Lộ Nhậm bên chỗ Nghiêm Chỉ lại thế nào rồi!"
Trước đây, Lộ Nhậm coi sống lại lần nữa là một chuyện vui bất ngờ, không ngờ thật sự có thể thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện, tự nhiên cũng chưa từng suy nghĩ vấn đề của những tuyến khác.
Bây giờ nhớ tới, dường như chỗ nào cũng lộ ra điểm không thích hợp.
Tiểu Quân giải thích: 【 Thế giới này, dù sao cũng là sinh ra từ một trò chơi, khi cậu ở tuyến Kỷ Kiêu, trạng thái các tuyến khác giống như đóng băng thời gian. 】
"Mi nói là, vì ta đi theo Kỷ Kiêu tới đây, mới khởi động thời gian tuyến bên này?"
"Ừm, có thể nói như vậy."
Điện thoại vang lên, Lộ Nhậm nghe máy, nghe thấy giọng Kỷ Kiêu.
"Sao còn chưa ra vậy?"
Lộ Nhậm quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Nghiêm Chỉ không ra cùng, lúc này mới thấp giọng nói: "Đi vệ sinh, ra ngay đây."
Lộ Nhậm rảo bước đi về cửa ra, một bóng người đi ra từ khúc ngoặt, chính là Nghiêm Chỉ.
Hắn nhíu mày nhìn bóng dáng Lộ Nhậm, nghĩ xem đối tượng cậu gọi điện thoại là ai.
Nghiêm Chỉ và Lộ Nhậm đánh nhau từ nhỏ đến lớn, biết tính cách cậu y như con mèo không thân với ai cũng không ỷ lại vào bất cứ người nào.
Cho dù ở trước mặt cha mẹ, cũng chưa từng thấy cậu có loại giọng điệu mang theo chút ỷ lại này.
"......"
Nghiêm Chỉ nghĩ nghĩ, lấy vé phi hành khí trong túi ra ném vào thùng rác, đi theo phía sau.
Săn thú gì đó, so với hành động kì lạ Lộ Nhậm thì chẳng là cái gì cả.
Bên này Lộ Nhậm vừa mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy Kỷ Kiêu đứng ở chỗ cửa ta, trường thân ngọc lập như tuyết trên núi cao, vô cùng bắt mắt.
Cậu nhớ tới ban nãy bị Nghiêm Chỉ doạ tới mức suýt chút nữa thì tim ngừng đập, cảm thấy tất cả đều là lỗi của Kỷ Kiêu. Nếu không phải Kỷ Kiêu lén chạy tới đây, cậu sẽ không gặp phải Nghiêm Chỉ, cũng sẽ không suýt bị hù chết.
Phải dạy dỗ Kỷ Kiêu một trận, để cậu ta biết được chút gì gọi là cảm giác kinh sợ.
Lộ Nhậm chớp mắt, vòng ra ngoài từ một con đường khác.
Khi Lộ Nhậm mò tới, dùng thân pháp Mô Thanh Phong mà Kỷ Kiêu dạy, hơn nữa sân bay nhiều người ồn ào.
Cho dù nhạy bén như Kỷ Kiêu, cũng không có phát hiện ra.
"Kỷ Kiêu!"
Lộ Nhậm cả người nhảy lên lưng Kỷ Kiêu, giơ tay liền bóp chặt cổ hắn.
"!"
Kỷ Kiêu cả kinh, thân thể vừa động liền muốn phản kích, mùi hương quen thuộc lại xộc vào mũi.
Tay hắn tự động từ công kích chuyển thành đỡ Lộ Nhậm, sau đó bất đắc dĩ nói: "Ở đây nhiều người."
Lộ Nhậm dùng sức bóp cổ hắn một hồi, thấy Kỷ Kiêu một bộ mặc người xâu xé, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Cậu nhảy xuống, tay đè trên vai Kỷ Kiêu: "Cậu thế mà dám lén đi!"
Vẻ mặt Kỷ Kiêu không đổi: "Học theo cậu."
Lộ Nhậm không chột dạ tí nào, trừng hắn: "Cậu có thể giống tôi sao, chuyện tôi có thể làm, cậu không thể, lần sau còn dám lén......"
"Lộ Nhậm, đây là ai?"
"......"
Kỷ Kiêu cảm nhận được rõ ràng, cả người Lộ Nhậm đều cứng lại. Khoảng cách hai người rất gần, cho dù chỉ là trong nháy mắt, phản ứng của Lộ Nhậm cũng rất dễ thấy.
Lộ Nhậm tay thu lại, Kỷ Kiêu xoay người, nhìn thấy một thiếu niên khoảng 18-19 tuổi đứng đằng sau bọn họ.
Chiều cao người nọ xêm xêm mình, ngũ quan cứng rắn, tuổi không lớn lắm lại mang theo một loại khí chất kiên nghị được rèn ra từ bên cạnh sống chết.
Đây là một kẻ mạnh.
Kỷ Kiêu trong lòng nảy ra một cảm giác nguy cơ, không chỉ đến từ lòng đấu tranh giữa cổ võ giả, nhiều hơn là ánh mắt hắn ta nhìn về phía Lộ Nhậm.
"......" Lộ Nhậm ngớ người, chỉ kéo dài vài giây, rất nhanh đã phản ứng lại.
Bây giờ chính là tuyến Kỷ Kiêu, còn Nghiêm Chỉ kia, lừa gạt qua loa là xong việc.
Lộ Nhậm: "Liên quan gì tới cậu, cậu là mẹ tôi chắc? Hỏi lắm thế, câu cần làm gì thì làm đi, đừng ở đây cản trở tôi."
Nói xong, Lộ Nhậm kéo Kỷ Kiêu muốn đi.
Nghiêm Chỉ này, tính tình thẳng thắn, tính khí không coi là quá tốt, nếu không cũng không thể đánh nhau nhiều năm như vậy.
Với kinh nghiệm của Lộ Nhậm, bị mình dỗi đến mức này, Nghiêm Chỉ hoặc là tức giận xoay người bỏ đi, hoặc là ra tay so chiêu.
Đánh nhau ở sân bay dễ khiến người vây xem, lựa chọn duy nhất của Nghiêm Chỉ tất nhiên là chỉ có thể tránh đi.
Lộ Nhậm thấy sắc mặt Nghiêm Chỉ đen xì, chỉ cảm thấy kế hoạch đã đạt được. Cậu kéo Kỷ Kiêu, quyết đoán xoay người rời đi.
Không ngờ vừa đi được vài bước, Nghiêm Chỉ lại lắc mình chắn phía trước.
"Cậu không thể đi với hắn."
Lộ Nhậm: "?"
Nghiêm Chỉ quét qua nhìn Kỷ Kiêu một cái: "Trước giờ tôi chưa thấy qua người này, bố mẹ cậu bảo tôi nhìn kĩ cậu, trở về với tôi."
Lộ Nhậm bị hắn chặn lại, nhớ tới lúc 18 tuổi này quan hệ giữa hai người thật sự vẫn là kiểu vừa địch vừa bạn, xem nhau như đối thủ cạnh tranh, cũng không quá căng thẳng.
Ít nhất người lớn hai nhà đều vẫn chịu để Nghiêm Chỉ quản Lộ Nhậm tùy ý gây chuyện, đừng làm ra chuyện gì khác người.
Kỷ Kiêu lúc này cũng thấy được chút không thích hợp, hắn tiến lên phía trước một bước, che Lộ Nhậm ở đằng sau.
"Cậu là ai?"
Nghiêm Chỉ thấy Lộ Nhậm trước giờ cứng đầu, vậy mà lại ngoan ngoãn đi theo sau thiếu niên xa lạ này, một cỗ lửa nóng bốc lên đầu.
Hắn bước lên một bước, một quyền đánh tới.
"......"
Vài phút sau, Lộ Nhậm được một chưởng nhẹ không biết của ai đẩy ra khỏi vòng chiến.
Cậu nhìn chằm chằm Kỷ Kiêu và Nghiêm Chỉ đánh thành một đoàn, ngây ra như phỗng, mất luôn năng lực tự hỏi.
Hai người bên kia trong chớp mắt đã qua mấy chiêu, trong lúc giằng co, Nghiêm Chỉ lại hỏi: "Mày rốt cuộc là ai?"
"Kỷ Kiêu, người bạn duy nhất của Lộ Nhậm. "
Sắc mặt Nghiêm Chỉ tối sầm, phun ra một câu lạnh như băng: "Tao và Lộ Nhậm đánh nhau từ nhỏ tới lớn, sao chưa từng nghe nói về mày."
Kỷ Kiêu: "Bạn bè không phải lấy thời gian dài ngắn để bàn luận, có thể tâm sự với nhau là đủ rồi."
Một lời không hợp, đánh tiếp.
Người vây xem càng ngày càng đông, cổ võ giả một lời không hợp ra tay ở sân bay cũng là chuyện thường xảy ra. Dù sao đừng hại đến người qua đường vô tội, xong việc bồi thường tổn thất là được.
Thời gian còn là lúc đông hành khách, rất nhanh đã tụ tập lại, nhìn hai cao thủ trẻ tuổi đánh nhau.
"Nhìn qua tuổi không lớn đâu."
"Thân thủ linh hoạt, cơ sở vững chắc, nếu sau này trưởng thành sẽ đều là cao thủ đấy."
"Tôi không để ý cái này, cái tôi để ý là, hai anh trai này đều thật đẹp trai nha ~"
"Này, nghe nói bọn họ là vì một người mà đánh nhau, chậc chậc chậc, không biết Hải Vương[1] này từ đâu ra, có thể bắt được hai con cá ưu tú như vậy."
Lộ · Hải Vương · Nhậm không biết làm sao, chỉ có thể nắm điện thoại hỏi: "Tiểu Quân, làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây?"
Tiểu Quân: 【 Ta cũng không biết, không thể để bọn họ đánh nữa, cứ đánh tiếp lại kích phát cơ chế tu sửa thì toang. 】
Lộ Nhậm nhìn đám người vây xem, kéo mũ áo khoác lên che đi hơn nửa khuôn mặt mình.
Có thể bị thương hay không không quan trọng, không thể để mất mặt.
Về sau cậu còn phải lăn lộn ở Bắc Châu, không muốn lấy truyền thuyết Hải Vương lưu danh một chút nào.
"Liều thôi." Lộ Nhậm cắn răng một cái, vọt lên.
Chiêu thức của Kỷ Kiêu và Nghiêm Chỉ, Lộ Nhậm đều quen đến không thể lại quen hơn, hắn chọn đúng thời cơ vọt vào vòng chiến, một tay ngăn nắm tay Nghiêm Chỉ, một tay nắm lấy cổ tay Kỷ Kiêu.
"Dừng tay lại cho tôi!"
Hai thiếu niên đối diện đánh đến máu dồn lên não, đến giờ vẫn còn chưa đủ. Cho dù Lộ Nhậm nắm một tay của bọn họ, hai người vẫn vòng qua Lộ Nhậm, dùng tay còn lại đánh nhau.
Lộ Nhậm chán nản, chân khí trên đầu ngón tay tuôn ra, theo chỗ tiếp xúc trên da tiến thẳng vào kinh mạch.
Kỷ Kiêu là thuộc tính thuỷ, chân khí Lộ Nhậm đưa vào là thuộc tính thổ; Nghiêm Chỉ là thuộc tính thổ, chân khí Lộ Nhậm đưa vào đó là thuộc tính mộc.
Chân khí tương khắc tiến vào, đem theo một trận đau nhói. Mặc dù Kỷ Kiêu và Nghiêm Chỉ đều là người ý chí kiên định, cũng không chịu nổi loại đau đớn này, chân khí tan đi, ngừng lại.
Thu thập xong hai người, Lộ Nhậm còn thấy chưa hả giận lắm, đánh mỗi người một quyền, lúc này mới lôi Kỷ Kiêu đi ra ngoài.
Nghiêm Chỉ ở tại tại chỗ, cảm giác máu dồn lên não dần bình ổn lại. Hắn nhíu nhíu mày, nhớ tới lời cái tên Kỷ Kiêu kia từng nói.
Hắn nói, hắn là bạn học của Lộ Nhậm?
Nghiêm Chỉ nghi ngờ, hắn học cùng Lộ Nhậm từ nhà trẻ đến khi tốt nghiệp cấp 3, làm gì có trường nào có người tên là Kỷ Kiêu?
Hơn nữa, Lộ Nhậm cũng không đúng lắm.
Ban nãy thân pháp Lộ Nhậm dùng khi xen vào, còn có chiêu thức, đều không phải là thứ hắn quen thuộc. Nghiêm Chỉ tự nhận là đánh với Lộ Nhậm từ nhỏ đến lớn, không có chiêu thức nào của đối phương mà hắn không biết.
Tất cả chuyện này, rốt cuộc là như thế nào?
Nghiêm Chỉ vẫn là không yên tâm lắm, quyết định ra ngoài nhìn xem, vừa nhấc chân lên, liền nhìn thấy một tấm mộc bài màu đen rơi dưới đất.
Mộc bài khá nặng, không nhìn ra là chất gỗ gì.
Nghiêm Chỉ nhớ tới ban nãy trong lúc giằng co, hình như nhìn thấy trên cổ Lộ Nhậm đeo sợi dây cùng màu thế này.
Hắn khom lưng, nhặt lên, tự nhiên có thêm lý do để đuổi theo.
Mộc bài vừa vào tay, cả người Nghiêm Chỉ liền ngây ra, vô số hình ảnh hỗn loạn hiện lên, hắn hơi lung lay, dường như sắp ngã xuống đất.
***
Bên này Lộ Nhậm mới kéo Kỷ Kiêu ra ngoài, còn chưa nghĩ xong nên giải thích như thế nào, liền thấy Kỷ Kiêu hỏi một câu.
"Người ban nãy kia, nói bố mẹ cậu muốn hắn nhìn kĩ cậu là sao?" Hắn dừng một lát, "Mẹ của cậu, không phải đã qua đời khi cậu mới mấy tuổi sao?"
Sét đánh giữa trời quang!
Lộ Nhậm thầm mắng trong lòng, hai người này sao lại thế, đánh nhau thì đánh nhau, sao lại còn giao lưu cốt truyện nữa.
Cậu còn chưa nghĩ xong nên lừa gạt như thế nào, liền nghe Tiểu Quân hét một tiếng.
【 Không hay rồi, bên Nghiêm Chỉ xảy ra chuyện rồi, tuyến cốt truyện sắp sụp đổ rồi. 】
Mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ, thế giới dưới chân nứt ra, biến thành vô số mảnh nhỏ hỗn loạn vô nghĩa.
Trong lúc hỗn loạn, Kỷ Kiêu đột nhiên nhào tới, một tay ôm Lộ Nhậm vào trong lòng.
Hai người rơi từ khe hở dưới chân xuống, rơi thẳng vào bên trong vực sâu không đáy.
Lộ Nhậm nhìn một mảnh hư vô, thở dài: "Công toi rồi."
Kỷ Kiêu thấp giọng nói bên tai cậu: "Đừng sợ, tôi ở bên cậu."
Ngay khi Lộ Nhậm đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón cái chết, điện thoại cậu nhảy ra một quả cầu màu trắng.
Quả cầu trắng kia nhanh chóng bành trướng, ánh sáng mênh mông bao phủ lên thân hình điều rõ ràng duy nhất là Lộ Nhậm và Kỷ Kiêu trong mảnh mông lung hỗn loạn.
Tiếp đó, ý thức của Lộ Nhậm liền rơi vào một mảnh bóng tối.
"Tiểu Quân!"
Lộ Nhậm đột nhiên tỉnh dậy, lại phát hiện mình đang ngồi ở trên giường Kỷ Kiêu.
Cậu có chút mờ mịt, nhìn thoáng qua điện thoại, phát hiện thời gian vậy mà lại quay về buổi tối hai ngày trước, khi Kỷ Kiêu vẫn chưa đi Bắc Châu.
Những chuyện vừa xảy ra, tuyệt đối không phải là mơ.
Lộ Nhậm bối rối, cầm điện thoại gọi Tiểu Quân.
"Tiểu Quân, Tiểu Quân, mi còn ở đấy không?"
Không có trả lời.
Lộ Nhậm càng bối rối, Tiểu Quân tuy rằng ngốc, nhưng là nó đã cho mình một cơ hội thay đổi.
Mặc kệ như thế nào, Lộ Nhậm sẽ không ngồi nhìn Tiểu Quân biến mất.
Lộ Nhậm nhớ biểu hiện trước đây của Tiểu Quân, quyết định thử một lần.
Cậu nắm điện thoại, vận chuyển đan điền trong cơ thể, để ngũ hành chi khí vào đúng trạng thái cân bằng.
Ngũ hành chi khí, tương sinh tương khắc, sinh sôi không ngừng. Hơi thở sinh mệnh vờn nhẹ quanh đầu ngón tay Lộ Nhậm, sau đó từ từ truyền vào điện thoại.
Thực lực bây giờ của còn chưa đủ mạnh, này phương pháp thực sự tiêu hao nguyên khí quá mức.
Chẳng quá vài phút ngắn ngủn, Lộ Nhậm liền cảm thấy ngũ hành chi khí trong đan điền có dấu hiệu cạn kiệt.
Cậu cắn răng, lấy ra một tia ngũ hành chi khí cuối cùng truyền vào.
"Tiểu Quân mi mà không tỉnh nữa, chúng ta đành phải cùng nhau xong rồi!"
【 Ta, ta tỉnh......】
Giọng Tiểu Quân mỏng manh vang lên, Lộ Nhậm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy chóng mặt, ngã ra giường phía sau.
"Tiểu Quân, đây là chuyện gì?"
【 Ban nãy Nghiêm Chỉ phát hiện không thích hợp, dẫn tới tuyến cốt truyện suýt chút nữa sụp đổ, ta dùng toàn bộ năng lượng đảo ngược lại cốt truyện, trở lại hai ngày trước. 】
Giọng Tiểu Quân hữu khí vô lực, có vẻ đảo ngược cốt truyện đã dùng hết toàn bộ năng lượng của nó.
Lộ Nhậm thở dài, nói: "Mi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta phải ngẫm lại xem tiếp theo nên làm sao."
Tự hỏi một lát, Lộ Nhậm gọi điện thoại cho Mục Thanh Đồng
"Chúng ta nói về chuyện lúc nãy cậu nói đi."
"Được, ngày mai đi."
Vừa cúp điện thoại, Lộ Nhậm liền thấy Kỷ Kiêu đi tới.
Hắn mặc quần âu, nửa người trên không mặc áo, lộ ra vòng eo rắn chắc và cơ bụng đều đặn. Tóc ướt nhẹp dính ở trên trán, làm ngũ quan thanh lãnh của hắn thêm phần dịu dàng.
Cảnh đẹp trước mặt, Lộ Nhậm nhay từ trên giường xuống, một chân đá vào sườn Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu bắt được cổ chân Lộ Nhậm, vẻ mặt vô tội hỏi: "Ai lại chọc giận cậu rồi?"
Lộ Nhậm tức giận ngả về phía giường, cổ chân xoay chuyển, thoát khỏi tay Kỷ Kiêu.
"Cậu!"
Kỷ Kiêu chẳng hiểu gì, ngồi xuống chuẩn bị nói chuyện với Lộ Nhậm, đột nhiên phát hiện không thích hợp: "Sắc mặt cậu sao lại tái nhợt thế này?"
Hắn giơ tay sờ trán Lộ Nhậm, lại bị hung hăng gạt ra.
"Tôi không bị sốt."
Lộ Nhậm thấy Kỷ Kiêu lo lắng, một chủ ý tuyệt hảo ngăn cản đối phương đi Bắc Châu nảy ra trong lòng.
"Tôi tẩu hỏa nhập ma rồi, nội thương."
Kỷ Kiêu nghe xong, chau mày, duỗi tay đi xem xét đan điền Lộ Nhậm, dò xuống, sắc mặt thay đổi.
"Đan điền của cậu sao lại thế này?"
Lộ Nhậm lúc này ngoài đan điền đau đớn ra, thật ra không có nghiêm trọng như thể hiện.
Cậu so deep ôm bụng, che chỗ đan điền rên: "Đau quá, tôi cũng không biết nữa, có lẽ là độc còn xót lại chưa tan hết, bây giờ phát tác."
Vẻ mặt Kỷ Kiêu nghiêm trọng, cũng không chậm trễ, thủy hành chi khí theo đầu ngón tay tiến vào đan điền Lộ Nhậm.
"Được rồi, đủ rồi, nhiều quá tôi cũng không chịu nổi."
Lộ Nhậm cũng không phải người tham lam, nguyên tố ngũ hành người khác hấp thu, cậu nhận thì thật hổ thẹn.
Kỷ Kiêu thấy sắc mặt Lộ Nhậm đã khôi phục bình thường, lúc này mới thu tay lại.
"Ngày mai tôi đưa cậu tới chỗ Cố y sư kiểm tra một chút." Hắn dừng lại một chút, "Còn có chú Phó, cũng có thể xem giúp cậu."
Lộ Nhậm bĩu môi: "Tôi không muốn, thân thể của tôi, tôi biết rõ."
Cậu đứng dậy, nhìn Kỷ Kiêu: "Dù sao, có cậu ở bên tôi mọi lúc, hai ngày này, cậu không có việc gì truyền cho tôi chút chân khí là được rồi."
"Được." Kỷ Kiêu đồng ý không chút do dự.
Kế hoạch thành công.
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] Hải Vương và ao cá: là ngôn ngữ mạng, chỉ một người đàn ông đào hoa có nhiều người phụ nữ vây quanh. Bắt nguồn từ câu: Em cho rằng bơi vào được ao cá của anh, không ngờ anh lại là biển lớn. Ý của câu này là, một cô gái thích một chàng trai, trăm phương ngàn kế tạo cơ hội để chàng trai chú ý mình. Đến sau khi cô gái tới gần được chàng trai mới phát hiện bên cạnh chàng trai có vô số cô gái, bản thân mình cũng chỉ là một trong số đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT