Editor: DiiHy
-----------------------o0o--------------------
Mỹ nữ áo đỏ An Nhiên chỉ chính là một nhân vật chính trong những tin đồn hôm nay.
--Trình Tiêu Tiêu
"Sao em chắc đó là cô ta?"
Phó Ti Thận không có ý nghi ngờ An Nhiên, mà chỉ đơn giản là tò mò.
Vừa gặp phải loại việc cần điều tra và phân tích như thế này, đầu óc anh liền đình chỉ mất một lúc.
Vấn đề này của anh An Nhiên cũng biết rõ, chủ yếu là vì Phó Ti Thận từ nhỏ đã được bảo vệ quá tốt, chưa tiếp cận nhiều mặt tối của xã hội nên thỉnh thoảng có vẻ hơi ngây thơ ngốc nghếch.
Lúc đầu An Nhiên bị đặc điểm này của anh thu hút, sau mới dần dần chú ý đến người đàn ông này.
Dù sao tâm tư cô cũng đã đủ phức tạp, chỉ muốn tìm một người đơn giản để hoà hợp.
Với lại tính cách Phó Ti Thận rất tốt, chỉ có anh mới có thể bao dung hết mọi khuyết điểm, trân trọng và yêu thương cô như thế.
"Rất dễ." Cô không thể vì bạn trai mình ngốc nghếch mà không giải thích nguyên do cho anh ấy, nếu không sẽ chỉ khiến đầu óc anh ấy thêm rối rắm mà thôi.
"Chúng ta đã có manh mối là người kia mới về nước dạo gần đây, ngày xưa lại từng có khúc mắc với dì Tinh, hơn nữa lại thích chú Phó. Người hội tụ đủ cả ba yếu tố này không nhiều, ở bữa tiệc hôm nay tính cả Trình Tiêu Tiêu cũng chỉ có ba người."
"Hai người kia thì sao?"
Làm sao để loại trừ hai đối tượng còn lại?
"Một trong hai người kia đã lấy chồng sinh con, tình cảm vợ chồng ân ái thắm thiết. Lần này cô ấy về nước để thăm họ hàng. Dù trước kia người này có mâu thuẫn với dì Tinh thì cũng chỉ là lời qua tiếng lại, không đủ để phát triển thành loại hận thù tra tấn tinh thần trong thời gian dài như vậy. Trừ khi cô ta bị điên."
Thật ra lý do rất đơn giản, động cơ phạm tội và lòng căm hận của người này không đủ cao.
Cho nên vị phu nhân mặt mũi hiền lành này đã bị An Nhiên loại đầu tiên.
"Một người nữa. . ." Khi nói đến đây An Nhiên dừng lại một lúc, vẻ mặt phức tạp: "Là đàn ông."
Manh mối bọn họ tìm được đều cho thấy người đứng sau vụ này là phụ nữ, nên không thể nào là người này được.
Hơn nữa cô cũng nghe người ta nói rằng người đàn ông này rất giàu lòng nhân ái, hầu như năm nào cũng làm từ thiện, không chỉ thành lập quỹ cứu trợ cho trẻ em khuyết tật mà còn xây dựng hàng trăm trường tiểu học Hy Vọng ở những vùng xâu vùng xa.
An Nhiên không tin người như vậy lại là người xấu.
Phó Ti Thận: ". . ."
Ngày xưa sức quyến rũ của bố đúng là vô địch, ăn cả nam lẫn nữ khiong chừa một ai, ha ha ha. . .
Giờ đây chỉ có cười thật to mới có thể diễn tả được nội tâm của Phó Ti Thận.
Sau một hồi sàng lọc cũng chỉ còn lại Trình Tiêu Tiêu là người bị nghi ngờ nhiều nhất.
Bỏi vì năm đó cô ta có thù hận vô cùng sâu sắc với Cố Tinh Tinh, bị cướp mất người mình yêu, bản thận lại phải tha hương xứ người. Đổi lại là bất kì một người phụ nữ nào cũng sẽ hận Cố Tinh Tinh.
"Người đã tìm được, vậy giờ chúng ta phải làm gì?"
Phó Ti Thận rất muốn xông lên đánh chết người đàn bà đã hãm hại mẹ mình, nhưng lí trí lại bảo anh không nên làm vậy.
Ít nhất là không phải bây giờ.
"Đây chỉ là suy luận của em thôi. Chúng ta không có chứng cứ chứng minh tất cả những chuyện này là do cô ta gây ra."
An Nhiên chủ động nắm lấy bàn tay đang run lên nhè nhẹ của Phó Ti Thận, im lặng tiếp thêm động lực cho anh.
"Vậy nên hiện tại chúng ta chỉ có thể yên lặng xem xét tình hình."
Nếu người phụ nữ này tiếp tục nhắm vào dì Tinh thì sẽ có một ngày lộ ra dấu vết. Bọn họ chỉ cần chờ tóm đuôi cáo của cô ta là được.
"Chắc anh cũng nhận ra, mấy người chú Phó cũng động thủ."
Tin đồn thứ hai ở yến tiệc: Cố Tinh Tinh về nước.
Chỉ Phó Ti Thận và An Nhiên biết, đây hoàn toàn là một lời bịa đặt.
Từ trước đến nay Tinh Tinh chưa từng rời đi, thì sao có chuyện quay về?
Vì vậy An Nhiên đoán rằng mấy người Phó Hành đang thả mồi nhử, dụ rắn ra khỏi hàng.
Chỉ có điều là dì Tinh xuất hiện trước mắt công chúng như thế nào?
Ánh mắt lơ đãng nhìn đến khuôn mặt có sáu bảy phần giống với Tinh Tinh của Phó Ti Thận, An Nhiên cười kì lạ khiến cho Phó Ti Thận lạnh sống lưng.
Động vật nhỏ nhạy bén xù lông đầy cảnh giác, ngó nghiêng bốn phía rồi lặng lẽ núp sau lưng An Nhiên.
"Sao trẫm cảm giác như có điêu dân muốn mưu hại trẫm vậy nhỉ?"
An Nhiên nhếch khoé môi, trợn mắt nhìn Phó Ti Thạn rồi kéo anh rời đi: "Đi thôi, người cũng tìm được rồi, giờ chúng ta đến chỗ chú Phó cùng bọn họ tìm cách giải quyết."
"Giải quyết chuyện gì?"
"Nghĩ xem làm sao để lừa người ta."
"Suy nghĩ của mgười lớn mấy người thật đen tối."
"Nói lại lần nữa."
"Anh yêu em."
". . ."
Một chiếc siêu xe màu hồng phóng như bay trên đường, cuối cùng dừng lại trước của nhà tổ Cố gia.
Phó Ti Thận bước xuống xe và bấm chuông cửa.
"Ai vậy?" Một giọng nói già nua vang lên sau cánh cổng sắt.
"Chú Khánh, là cháu."
Một nhân viên bảo vệ lớn tuổi mặc đồng phục, đeo kính lão, tóc hoa râm bước ra từ sau cửa, nheo mắt cẩn thận nhìn Phó Ti Thận, một lúc lâu sau ông mới nhận ra: "A, là cậu Tiểu Thận."
Phó Ti Thận từng cùng mẹ đến nhà tổ Cố gia, nên ngoại trừ Cố Tinh Tinh và Cố Lan, anh là người duy nhất biết rõ về người làm trong nhà.
Hơn nữa anh còn có cái miệng ngọt, khuôn mặt ưa nhìn, nên rất nhanh lấy được lòng mọi người, sau khi đi dạo một vòng trong nhà tổ thì độ hot của anh còn cao hơn cả mẹ đấy!
Vậy nên bác bảo vệ già vẫn nhớ đến anh.
Nói là bảo vệ, nhưng thực ra chức vụ của chú là gác cổng.
Nhà tổ Cố gia là một công trình lâu năm, dù được xây dựng rất tinh xảo nhưng một số thứ vẫn không theo kịp sự tiến bôh của công nghệ hiện đại.
Chí ít là cái cổng này không thể tự động nhận dạng được xe của Phó gia, rồi tự động mở.
Vì vậy để tiện cho việc đi lại, cũng như tăng cường nhân sự trông coi quản lí, Cố gia đặc biệt thuê một nhân viên giữ cửa.
Gia đình chú Khánh cũng không nghèo, thậm chí con trai chú còn làm quản lí ở tập đoàn Cố thị. Là do ông lão nghỉ hưu nhàn rỗi muốn kiếm việc làm nên đến nhà tổ Cố gia làm người gác cổng.
Nhà tổ yên tĩnh, nhưng có những người làm khác nên cũng không vắng vẻ, việc nhẹ lại có người trò chuyện, cuối tháng còn có tiền lương. Một mũi tên trúng đến mấy con chim.
Sau khi nhận ra Phó Ti Thận, chú Khánh vội vàng chạy đến mở cửa.
Khi Phó Ti Thận lái xe vào trong, ông lão còn vội vàng nhắc nhở: "Hôm nay có nhiều khách đến nhà, nhưng hình như tâm trạng của nhị thiếu gia không tốt lắm, cậu hãy cẩn thận."
Nhị thiếu gia Cố gia chính là cậu của anh.
"Cháu biết rồi, cảm ơn chú Khánh." Anh biết ông lão đang nhắc nhở mình cẩn thận, đừng phạm sai lầm mà phải ăn mắng.
Phó Ti Thận cảm nhận được lòng tốt của chú Khánh, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt rồi mới lái xe đi.
Ngay khi hai người bước vào phòng khách đã bị bầu không khí lạnh như băng phả vào mặt.
An Nhiên nắm vững nguyên tắc 'sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi*' nấp ở sau lưng Phó Ti Thận, dù có chuyện gì xảy ra thì người đầu tiên chịu trận chính là anh.
*Nguyên văn là 'tử đạo hữu bất tử bần đạo - 死道友不死贫道: có nghĩa là chỉ cần mình sống là được, bạn bè sống hay chết không quan trọng.
"Bố, cậu, chú Bách, mọi người đều ở đây à."
Cái tên ngốc bạch ngọt Phó Ti Thận này vốn không cảm nhận được bầu không khí trong phòng khách, trực tiếp giẫm phải mìn.
Cố Lan lạnh lùng trừng mắt nhìn cháu trai rồi đứng dậy đi lên lầu.
Anh không muốn nhìn thấy cái đám khốn nạn chỉ biết đưa ra những ý kiến tồi tệ này.
"Cậu bị làm sao vậy, ăn nhầm thuốc sủng hở?" Phó Ti Thận nhìn theo bóng lưng tức giận của Cố Lan.
Phó Hành và Bách Kỳ Ngọc không thèm để ý đến Phó Ti Thận, Tinh Tinh người duy nhất quan tâm đến cậu ấy, bé nghiêng đầu suy nghĩ: "Chắc là do chú và chú Bách ăn hết bánh pudding nhỏ mà bà quản gia làm cho em ấy."
"Nhóc con nghĩ gì vậy hở? Pudding nhỏ không phải đang nằm trên tay mi à mà còn tố cáo người khác ăn vụng?" Ngay cả Phó Ti Thận vừa mới đến liếc mắt cũng biết được chuyện gì, cậu anh thông minh như vậy sao có thể không nhận ra.
". . . Hừ!" Tinh Tinh phồng má không vui.
Ngay sau đó là tiếng Phó Ti Thận la hét thất thanh.
Cậu ta bị An Nhiên đánh.
"Anh chọc giận dì. . . Tinh Tinh lần nào, em đánh anh lần đấy." An Nhiên trừng mắt nhìn Phó Ti Thận.
Đây là dì Tinh của cô, không ai được phép bắt nạt.
Bây giờ Tinh Tinh nhỏ lại, An Nhiên càng cảm thấy mình có trách nhiệm bảo vệ người mẹ đã hết lòng yêu thương cô từ bé này.
"Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau."
Tinh Tinh vội vàng chạy đến ngăn cản, hàng lông mày nhỏ nhăn chặt.
Hai người này, một người là con trai mình, một người là con gái mình, mu bàn tay hay lòng bàn tay cũng đều là thịt, Tinh Tinh không thể thiên vị ai.
"Đừng lo, bọn chị chỉ đùa thôi, không phải cãi nhau đâu."
An Nhiên ngồi xổm xuống trìu mến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Tinh.
Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ấn lên cái má bánh bao mềm mại. Theo động tác ấn vào của ngón tay cái má phúng phính lập tức lõm xuống, khi buông tay ra thì nhanh chóng đàn hồi lại. Đáng yêu quá đi mất.
Tinh Tinh rất ngoan, bị An Nhiên chọc má cũng không tránh đi, cứ đứng yên cho cô chọc.
Chơi được một lúc, nhận ra mọi người đang nhìn mình, An Nhiên giả vờ ho khan vài tiếng rồi âm thầm thu tay lại.
Thôi xong rồi. Đều do dì Tinh quá đáng yêu làm cho cô ấy nhất thời không kìm lòng được.
"Hai đứa đến đây làm gì?" Phó Hành hỏi.
Mấy hôm nay bọn họ ở nhà tổ Cố gia, ngoài việc nơi này yên tĩnh không bị quấy rầy cũng là do Tinh Tinh không nỡ xa bà quản gia.
Vừa hay bọn họ cũng cần một nơi an toàn để bàn bạc đối sách, nên tiện thể ở lại thêm vài ngày.
"Bọn con tìm ra kẻ nhắm vào dì Tinh."
An Nhiên nghiêng đầu ra hiệu cho Phó Ti Thận giao bằng chứng và manh mối cho Phó Hành.
Trong đó có cả điện thoại di động của Cố Tinh Tinh.
"Bố, con xin lỗi. . ."
Phó Ti Thận cúi đầu nhận lỗi, còn kể cả việc mình vô tình lấy được điện thoại của Tinh Tinh. Nói xong còn cẩn thận nhìn lén sắc mặt Phó Hành.
Cậu ta đã tự giác thú nhận, có phải bố cũng nên chừa lại cho cậu một con đường sống không?
"Tại sao sau khi nhận được điện thoại lại không nói với bố luôn?" Có vẻ Phó Hành rất để ý chuyện này.
Vậy mà con trai út lại có thể tự điều tra ra nhiều chuyện như vậy. Đây là điều anh không ngờ đến.
"Còn không phải do mọi người giấu giếm con chuyện này trước sao. Con sợ mình có hỏi thì mọi người cũng không nói, cho nên mới tự mình tìm kiếm sự thật. Dù sao. . ."
Cậu cúi đầu nhìn An Nhiên đang chơi đồ chơi với Tinh Tinh: "Con cũng muốn bảo vệ mẹ."
Sự ngu ngốc trước kia của cậu đã gây ra tổn thương rất lớn cho mẹ. Phó Ti Thận không muốn lặp lại những sai lầm tương tự và muốn. . . làm điều gì đó để bù đắp cho Tinh Tinh.
Dù biết rằng rất dễ dàng để Tinh Tinh tha thứ cho cậu, cậu cũng tin mẹ trưởng thành cũng không giận mình, nhưng Phó Ti Thận lại không bước qua được rào cản trong lòng.
Tuy vậy những việc cậu làm không phải để tìm kiếm sự thoải mái về tâm lý mà cậu thực sự. . .
Muốn trở thành một người đàn ông có thể bảo vệ mẹ.
Nhìn thấy được sự kiên định của con trai nhỏ và cảm giác áy náy của cậu, Phó Hành rất thông cảm vỗ vai con.
"Bố cũng xin lỗi, là do bố không để ý đến suy nghĩ của con. Sau này chúng ta sẽ chúng nhau bảo vệ mẹ con."
----------------Hết Chương 75--------------
18/08/2022
Trích đoạn nhỏ chương 76:
"Cộp cộp cộp. . ."
Âm thanh thanh thúy của giày cao gót từ cầu thang truyền đến. Tinh Tinh theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy một phiên bản phóng to của mình mặc một chiếc váy cao cổ đỏ rực, mái tóc dài xoã trên vai, dáng người yểu điệu đang đi về phía mình.
"Ủa?" Cô nhóc đầu đầy chấm hỏi: "Cô là ai?"
Đố mọi người biết ai nha\(^o^)/ .