Editor: DiiHy

---------------------o0o------------------

Rốt cuộc cũng không thể đợi đến ngày hôm sau, Tinh Tinh xuất viện ngay tối hôm đó.

Bị sự kiện rút máu hồi nãy làm cho sợ hãi, cô nhóc cứ khóc mãi không ngừng, đến ngủ cũng không được an ổn, vừa đặt nằm xuống giường là tỉnh giấc, rồi lại tiếp tục khóc.

Cố Lan không còn cách nào khác, chỉ có thể sắp xếp đồ đạc của Tinh Tinh trước, sau đó gọi điện cho trợ lý đến thu dọn những thứ còn lại, còn anh thì dẫn bé đi làm thủ tục xuất viện.

Bác sĩ khoa nhi xử lý thủ tục ra viện cho bọn họ không còn lời nào để nói. Mấy người coi bệnh viện là khách sạn, muốn đến thì đến, muốn đi là đi à?

Kết quả là bây giờ người ta đi rồi.

Giây phút bước ra khỏi cửa bệnh viện, Cố Lan có thể cảm nhận rất rõ cơ thể Tinh Tinh thả lỏng rất nhiều.

Anh khẽ nhấp môi, thân mật nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn: "Nhóc con phiền phức nhất."

"He he. . ." Ra khỏi bệnh viện khiến mình sợ hãi, bây giờ Tinh Tinh nhìn cái gì cũng cảm thấy tươi đẹp.

Dù có bị nhéo mặt, bé vẫn có thể mỉm cười vui vẻ, coi như em trai đang chơi đùa với mình.

Cố Lan ôm Tinh Tinh ngồi vào trong xe, lúc đầu anh còn định đưa bé về Phó gia, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại thị nhận ra đây là chị gái nhà anh, dựa vào cái gì mà anh phải đưa cô về nhà người khác?

Vì vậy Cố Lan liền dẫn Tinh Tinh về nhà.

Không phải nhà riêng anh mua bên ngoài, mà là. . .

Nhà tổ của Cố gia.

Nhà tổ Cố gia rất yên tĩnh, ở đây ngoại trừ quản gia thì cũng chỉ có vài người giúp việc lớn tuổi.

Bố mẹ Cố không sống ở đây, mẹ Cố cảm thấy khắp nơi trong nhà đều tràn ngập hơi thở của Cố lão phu nhân, nên bà ấy chán ghét nơi này.

Nếu như ngày xưa bà ấy mong chờ được danh chính ngôn thuận tiếp quản tòa nhà này bao nhiêu, thì bây giờ lại chán ghét nó bấy nhiêu.

Còn hận không thể cho một mồi lửa thiêu rụi toàn bộ căn nhà này.

Nhưng đây lại là nơi Cố Tinh Tinh và Cố Lan cùng nhau lớn lên.

Bà nội mất sớm, bố mẹ thì chẳng thèm đoái hoài gì, hai người đều do lão quản gia ở nhà tổ nuôi dưỡng mà lớn lên.


Lại nói về vị lão quản gia này, bà ấy có lai lịch rất sâu.

Từ hồi trẻ lão quản gia đã đi theo Cố lão phu nhân, cùng bà trải qua biết bao năm tháng thăng trầm, chứng kiến từng thời khắc quan trọng trong cuộc đời bà, cũng tận mắt nhìn bà lấy chồng sinh con, rồi đến khi để tang chồng mất con, buồn bực sầu não mà chết.

Sau khi Cố lão phu nhân qua đời, lão quản gia theo lời dặn dò trước lúc lâm chung của bà, tận tâm chăm sóc Cố Tinh Tinh.

Khi đó bà ấy cũng đã có tuổi, muốn tự mình chăm sóc một đứa trẻ, dù đứa trẻ ấy có ngoan ngoan đến thế nào cũng có chút khó khăn.

May là có dì Đinh giúp đỡ. Tiếc là sau này dì Đinh lại bị Cố phu nhân đuổi việc.

Sau này Tinh Tinh một mình trắc trở lớn lên, cô bé còn có thêm một cậu em trai, nhưng cô gái nhỏ rất có trách nhiệm của một người chị. Mặc dù miệng thì nói ghét em trai, nhưng những công việc như thay tã, pha sữa bột cho em, cô bé vẫn làm rất thuần thục.

Chỉ là Tinh Tinh cố tình che dấu những việc này, lén lút làm trộm, ngẫu nhiên bị người khác phát hiện thì mạnh miệng phản bác là do bé chướng mắt những thứ đồ này nên đang mang đi vứt, chứ không phải là bé muốn chăm sóc cho em trai.

Cô nhóc không biết rằng khuôn mặt đỏ bừng của mình đã phơi bày tất cả.

Dần dần về sau, cho dù bảo mẫu chăm sóc tiểu thiếu gia có phát hiện cậu bé đã được cho ăn hay thay tã, cũng không còn cảm thấy hoảng sợ đến hoài nghi ma quỷ nữa.

Chỉ hiểu ý cười một tiếng, rồi thông cảm cho cô gái nhỏ mạnh miệng nhưng mềm lòng và giả vờ như không phát hiện ra điều gì.

Khi Cố Lan bế Tinh Tinh bước vào nhà tổ, thì thấy lão quản gia đang ngồi trên ghế dựa trong vườn hoa, thì thầm hoài niệm về quá khứ.

Đặc biệt là khi nghe bà lão nhắc đến lúc nhỏ mình được một cô nhóc khẩu thị tâm phi lén lút chăm sóc, Cố Lan không khỏi mỉm cười.

Hóa ra là chị gái đã quan tâm đến anh từ khi còn nhỏ.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, bà lão lẩm bẩm một tiếng, sau đó chậm rãi đứng dậy quay đầu lại.

Thì thấy tiểu thiếu gia đã trưởng thành ôm đại tiểu thư trong hình hài một đứa trẻ đang đứng ở sau lưng mình. Cô gái nhỏ với đôi mắt to tròn tò mò nhìn về phía lão quản gia, tựa như nhớ ra điều gì đó, lại nhất thời không thể nhớ ra.

Lão quản gia kích động đến hai tay đều run rẩy, vội vàng bước lên phía trước tiếp đón.

"Đại. . . Đại tiểu thư, tiểu thiếu gia, hai người trở về sao không gọi điện báo trước một tiếng, để lão bà này cho người quét dọn nhà sạch sẽ, cứ âm thầm như thế thì biết đường nào mà lần, thật là... thật là..."

Lão quản gia tức giânn đến suýt chút nữa mắng người, nhưng không phải là mắng Cố Lan và Tinh Tinh đột ngột về nhà, đây vốn là nhà của bọn họ, bất cứ lúc nào muốn về đều được hết.

Bà lão muốn mắng đám người giúp việc lười biếng trong nhà. Ngay cả cô chủ, cậu chủ về mà bọn họ cũng không biết.

Hiếm khi đại tiểu thư và tiểu thiếu gia mới trở về, bọn họ nên quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài cẩn thận ba lần, lại sai người đi lấy thêm chút hoa tươi và dầu thơm, rồi kêu mọi người đứng xếp hàng ở cửa chào mừng chủ nhân về nhà mới đúng!

"Không cần đâu bà quản gia, chúng cháu chỉ về nhà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, nên không cần phải chuẩn bị long trọng như vậy."

Cố Lan dở khóc dở cười ngăn cản mọi sắp xếp của lão quản gia. Hóa ra lão quản gia vừa mới lẩm bầm nói hết lời trong lòng ra rồi.

"Bà biết rồi biết rồi, không phải bà chỉ nói lung tung thôi sao?"

Lão quản gia bĩu môi như trẻ con, ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẻ mặt lại không giấu được chút nuối tiếc.

"Bà quản gia."

Lúc này, ký ức của Tinh Tinh đã hoàn tất, cuối cùng cũng nhận ra bà lão trước mặt là ai.

"Ai ui, đại tiểu thư của tôi ơi, sao con có thể đáng yêu như vậy hả."

Lão quản gia vui vẻ giơ bàn tay già nua chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Tinh, nhưng không ôm cô bé.

Năm nay bà ấy đã một trăm tuổi rồi, đã sớm không bế nổi đại tiểu thư nữa.

Dù gọi là lão quản gia, nhưng mọi công việc nhà trong nhà tổ Cố gia đã được giao cho một vị quản gia trung niên khác từ lâu.

Lão quản gia không bạn bè thân thích, cũng không có con cái, nếu rời khỏi Cố gia cũng không có nơi nào để đi, nên Cố Tinh Tinh đã giữ bà ở lại nhà tổ, lấy thân phận trưởng bối Cố gia để dưỡng lão.

Cho nên lão quản gia trên danh nghĩa vẫn là quản gia của Cố gia, nhưng thực ra cũng được xem như chủ nhà.

Ở nhà tổ, ngoài những nhân viên bảo trì thiết bị cần thiết, những người giúp việc còn lại đều được thuê để chăm sóc lão quản gia.

Có Cố Tinh Tinh đứng ra quyết định, những người khác của Cố gia không ai dám bàn tán bất cứ điều gì.

Ngay cả mẹ Cố không thích lão quản gia, cũng không dám đuổi bà đi.

Vì nhà tổ Cố gia do Cố Tinh Tinh và Cố Lan đứng tên.

Đúng vậy. Đây cũng là một nguyên nhân làm cho mẹ Cố không muốn sống ở nhà tổ, bởi đây không phải nhà của bà ta.

Với Cố Lan, người sống ở nhà tổ là ai không quan trọng lắm, trước kia anh cũng được lão quản gia nuôi dưỡng mà lớn, cho nên vấn đề lão quản gia ở lại hay rời đi đều do Cố Tinh Tinh quyết định.

"Đại tiểu thư có đói bụng không? Để bà quản gia nấu bánh trôi cho con ăn nhé? Lão quản gia vừa nói vừa đi về phía phòng bếp.

"Dạ. Tinh Tinh muốn ăn một túi bánh trôi luôn." Bánh trôi bà quản gia làm rất ngon, vừa nhắc tới thôi mà Tinh Tinh đã chảy cả nước miếng.

"Được được, muốn ăn bao nhiêu cũng được hết. Bà lão này chỉ chờ ngày đại tiểu thư về nhà sẽ nấu cho cô ăn, không ngờ ngày này lâu quá."

Câu cuối cùng bà lão thì thầm rất nhỏ khó mà nghe ra, nhưng trong màn đêm tĩnh mịch, đã được gió đêm thổi vào tai Cố Lan.

Cánh tay ôm Tinh Tinh bất giác siết chặt lại, làm cho cô nhóc ngước mắt lên nhìn anh. Cố Lan đưa tay đè đầu bé lại, lặng lẽ đi theo sau lưng bà quản gia.

Thật ra ngẫm kĩ lại, là anh bất hiếu.

Cố Tinh Tinh theo định kỳ sẽ về nhà tổ thăm bà quản gia, nhưng anh từ khi dọn ra ngoài sống thì chưa một lần về lại nơi đây.

Thắc mắc vì sao Cố Lan không ngạc nhiên khi bà quản gia có thể nhận ra Tinh Tinh sao?

Đó là bởi vì đã có một tiền lệ là dì Đinh. Bà lão tuổi đã cao, dường như có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy. Hơn nữa, đây là hai người duy nhất thực sự quan tâm yêu quý hai chị em bọn họ.

Có lẽ là còn có bà nội?

Tiếc là bà nội đã mất trước khi Cố Tinh Tinh ra đời.

Nếu như bà ấy không mất sớm như vậy, anh và Tinh Tinh có thể có một tuổi thơ tốt hơn chăng?

Không, sẽ không! Bản tính bố mẹ vốn đã như thế, dù cho họ không biết đến bản di chúc kia của bà nội, cũng sẽ vì chuyện khác mà trở mặt thành thù với chị em hai người.

Bởi vì cả anh và Cố Tinh Tinh đều không phải loại người nhẫn nhục chịu đựng.

Hơn nữa, trên đời này không có 'nếu như'.

Lâu rồi không về nhà, Cố Lan không ngờ phòng bếp ở nhà tổ lại xa như vậy.

Từ vườn hoa đi bộ gần mười phút mới tới nơi.

Bà quản gia đi vào bếp thuần thục mở tủ lạnh, lấy ra mấy túi bánh trôi do bà tự làm.

Ngoài ra còn có các loại bánh trẻo, bánh bao. . . Tất cả đều do bà quản gia tự làm, chỉ chờ Cố Tinh Tinh về là sẽ nấu cho cô ăn. Nhưng đợi quá lâu vẫn chưa, bà cũng không ngờ mình đã làm nhiều như vậy.

Đây là kết quả của việc bị tích dồn quá lâu.

Thấy bà lão muốn bật bếp nấu ăn, Cố Lan vội vàng thả Tinh Tinh xuống, bảo bé đi tìm bà quản gia chơi, còn mình thì cầm lấy xoong nồi nấu cơm.

Để một bà lão trăm tuổi xuống bếp nấu cơm, còn mình thì ngồi bên cạnh đợi, lương tâm Cố Lan không chịu được.

"Bà quản gia, bà quản gia, Tinh Tinh muốn nghe chuyện bà kể."

Trước kia Tinh Tinh thích nhất là nghe lão quản gia kể chuyện xưa, bây giờ bé vẫn còn nhớ.

Lão quản gia do dự nhìn tiểu thiếu gia đang thuần thục bật bếp nấu nước, cuối cùng bà lão vẫn không chịu nổi Tinh Tinh quấn quít làm nũng, đành dắt tay dẫn bé đến bàn ăn ngồi, kể cho bé nghe những câu chuyện ngày xửa ngày xưa.

Tinh Tinh chăm chú lắng nghe, ngay cả khi Cố Lan nấu xong bánh trôi cũng không biết.

Cố Lan lấy cho mình, Tinh Tinh, bà quản gia môi người một bát bánh trôi, nhưng bà lão không ăn chỉ đẩy bát của mình sang một góc.

"Bà lớn tuổi rồi, đêm hôm khuya khoắt ăn gạo nếp cũng không tiêu hóa được, hai cô cậu ăn đi."

Cố Lan khuyên vài câu không được, thì không khuyên nữa.

Nhân bánh trôi rất ngọt, nên lúc Cố Lan nấu không bỏ thêm đường, khi ăn độ ngọt vừa phải, không quá ngấy.

Bánh trôi do lão quản gia làm thật sự rất ngon, một mình Tinh Tinh ăn hết một bát nhưng vẫn chưa đã thèm, vẫn muốn xin thêm nửa bát nữa.

Bé luôn miệng nói là mình có thể ăn hai bát, nhưng Cố Lan sợ bé no quá, không dám cho ăn nhiều.

Một bát thực ra cũng có bảy, tám viên.

Khi ăn xong, bụng Tinh Tinh đã phồng lên như cái trống nhỏ. Lão quản gia sờ qua rồi đứng dậy đến ngăn tủ lấy ra một lọ mận bắc.

"Đại tiểu thư ăn một miếng đi, ăn vào cho dễ tiêu hóa."

----------------Hết Chương 70----------------

02/12/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play