Editor: DiiHy
Số từ: 2575
-----------------o0o-----------------
Sau trận ầm ĩ, một bữa tiệc thương nghiệp sang trọng đã biến thành một trò cười còn khách quý thì tức giận bỏ về, chủ nhân bữa tiệc nén giận gọi bảo vệ lịch sự mời Bạch Tư Nhã và bạn bè cô ta ra ngoài.
Sau khi chuyện này lan truyền ra ngoài xem như thanh danh của Bạch Tư Nhã đã bị hủy hoại tại đây.
Từ nay về sau các bữa tiệc sang trọng ở xã hội thượng lưu này sẽ không bao giờ mời cô ta nữa. Đây là cô ta tự làm tự chịu.
Phó Hành và Tinh Tinh không về nhà luôn vì Tinh Tinh muốn đợi Phó Ti Cẩn về cùng.
Chờ con trai về cùng cũng không phải là chuyện gì to tát nên Phó Hành cũng thoải mái bảo lái xe đợi một chút.
Kết quả là hai người ngồi trên xe được làm khán giả trực tiếp của bộ phim tình cảm lứa đôi ngược luyến tình thâm.
Phó Hành tự hỏi có phải hôm nay bọn họ giẫm phải cái vận may gì hay không mà đi đến đâu cũng được ăn một mớ dưa*, lại còn được ưu ái ngồi hàng ghế đầu tiên.
*Ăn dưa: hóng chuyện.
Đèn trong gara hơi mờ, Phó Hành lại không bật đèn xe nên Phó Ti Cẩn và Ngư Du ở bên ngoài không phát hiện ra bọn họ.
Hai người cãi nhau ngay tại đây.
Trên thực tế chỉ có mình Ngư Du giận dỗi Phó Ti Cẩn còn Phó Ti Cẩn thì vẫn luôn cố gắng dỗ dành.
Không gian trong gara rất yên tĩnh nên Phó Hành và Tinh Tinh ngồi trong xe cũng có thể nghe rõ nội dung cãi nhau của hai người này.
"Phó Ti Cẩn, anh hãy nể tình tình cảm hai năm qua của chúng ta mà nói thật với em đi. Khi đó anh tiếp cận em vì coi em là thế thân của Bạch Tư Nhã sao?"
Mặc dù rất khổ sở rất đau lòng nhưng giọng Ngư Du vẫn dịu dàng như trước.
Cô không thể nói nặng lời trách móc với người mình yêu, nhưng lòng tự trọng cũng không cho phép cô tiếp tục mơ hồ trong mối quan hệ này nữa.
Trước kia hai người có thể xem nhẹ vấn đề này nhưng bây giờ nó lại bị lôi ra ngoài sáng, giống hệt như một quả bom nổ chậm.
Chỉ cần sơ sót một tí thôi mối quan hệ giữa hai người sẽ thay đổi hoàn toàn.
". . ."
Phó Ti Cẩn im lặng một lúc lâu, hắn cảm thấy rất sợ, thậm chí trong tiềm thức còn muốn né tránh vấn đề này. Nhưng Ngư Du lại không chút nhân nhượng, tiếp tục nói.
"Đừng lừa em."
Trong mắt đã nổi lên hơi nước nhưng Ngư Du vẫn kiên định nhìn chằm chằm Phó Ti Cẩn. Cô ấy chỉ muốn một câu trả lời thật lòng.
Siết chặt quai hàm, cuối cùng Phó Ti Cẩn cũng cúi đầu trước người con gái đối diện.
Hắn chật vật gục đầu xuống né tránh ánh mắt của Ngư Du, giọng run run nói ra những suy nghĩ âm u nhất của mình.
". . . Đúng vậy."
Giọng nói khàn khàn đến đáng sợ.
Tình yêu Phó Ti Cẩn dành cho Ngư Du bắt nguồn từ ngoại hình của cô giống với Bạch Tư Nhã đến bảy phần, nhưng không biết từ lúc nào hắn đã yêu cô mất rồi.
Hắn không thể lừa dối chính mình, cũng không thể lừa gạt Ngư Du vô tội.
Ngư Du loạng choạng suýt ngã nhưng vẫn từ chối cánh tay muốn đỡ mình của Phó Ti Cẩn.
Cô khẽ lắc đầu liên tục lùi về phía sau, nước mắt rơi lã chã nhưng vẫn giữ được nụ cười dịu dàng mà Phó Ti Cẩn thích nhất.
"Anh từng nói anh thích nhất là nụ cười này của em đúng không?"
Không chờ Phó Ti Cẩn đáp lại, Ngư Du nói tiếp.
"Bởi vì lúc em cười là lúc em giống Bạch Tư Nhã nhất, nhìn em cười anh có thể tự lừa dối mình rằng Bạch Tư Nhã vẫn luôn ở bên cạnh anh, chưa bao giờ bỏ rơi anh. . ."
Ngư Du không nói tiếp được nữa. Cô vảm thấy mỗi một câu cô nói ra đều như một lưỡi dao sắc bén, cứa từng nhát từng nhát vào trái tim mình.
Ngư Du lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Bạch Tư Nhã nói đúng. Hai người mới đúng là mối tình đầu, là chân ái của nhau. Còn tôi, tôi chính là kẻ thứ ba xen vào tình cảm của hai người."
"Không phải vậy! Em nghe anh giải thích đã."
Phó Ti Cẩn muốn đến gần Ngư Du nhưng lại bị cô nghiêng người né tránh.
"Anh đừng chạm vào tôi!"
Ngư Du đột nhiên hét lên làm cho động tác của hai người dừng lại.
Lúc này Ngư Du mới nhận ra cô còn suy sụp hơn rất nhiều so mới những gì cô từng tưởng tượng.
Cô bất lực ngồi sụp xuống, hai tay ôm lấy người mình, cố gắng cảm nhận một chút ấm áp từ vòng tay lạnh lẽo của mình.
"Xin lỗi."
Biết mình đã làm tổn thương Ngư Du nhưng Phó Ti Cẩn lại không thể làm gì khác ngoài một câu xin lỗi đầy bất lực.
"Anh không cần phải xin lỗi." Ngư Du đứng thẳng người dậy, miễn cưỡng nở nụ cười, lạnh nhạt dứt khoát nói: "Dù sao tôi cũng không định tha thứ cho anh."
Trái tim Phó Ti Cẩn co rút, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Ngư. . ."
Không muốn nghe những lời giải thích vô vị, Ngư Du nhanh chóng ngắt lời hắn. Bây giờ cô ấy không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
"Có thể giúp tôi chuyển lời xin lỗi đến cô bé vừa nãy không? Bé tên là Tinh Tinh đúng không? Cả tên và người đều rất đáng yêu, là một đứa nhỏ làm người khác yêu thích. Trước kia tôi đã hiểu lầm thân phận của Tinh Tinh, lại còn đánh anh ngay trước mặt bé. Tôi xin lỗi vì đã để lại ấn tượng xấu trong lòng bé, mong bé có thể tha thứ cho tôi."
"Không tha thứ cũng không sao, dù sao sau này cũng không gặp lại nhau nữa."
"Em. . . Ý của em là gì?"
Khuôn mặt đẹp trai của Phó Ti Cẩn đã tái mét.
Ngư Du ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào hai mắt Phó Ti Cẩn. Từng câu nói của cô truyền thẳng vào tai hắn một cách rõ ràng.
"Chúng ta chia tay đi. Cứ coi như hai năm qua chúng ta chưa từng quen biết nhau."
". . ."
Một lúc lâu sau, Ngư Du đã rời đi chỉ còn lại mình Phó Ti Cẩn đứng ngẩn người ở gara. Hắn còn chưa chấp nhận được quyết định muốn 'chia tay' của Ngư Du.
"Bíp. . . Bíp. . ."
Tiếng còi xe đột ngột vang lên làm Phó Ti Cẩn bừng tỉnh, bối rối quay đầu lại thì thấy Tinh Tinh ở trong xe ghé đầu ra ngoài cửa sổ, lo lắng nhìn hắn.
Thấy Phó Ti Cẩn cuối cùng cũng chú ý đến mình, Tinh Tinh phấn khích vẫy vẫy tay ra hiệu hắn mau lên xe.
Trong xe, Phó Hành ngồi sát vào một bên cửa xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Phó Ti Cẩn thì ngồi dựa vào cửa xe còn lại tiếp tục ngẩn người.
Tinh Tinh dựa sát vào người Phó Ti Cẩn, lo lắng nhìn hắn.
"A Cẩn. . ." Cẩn thận vỗ vỗ cánh tay Phó Ti Cẩn, giọng sữa nhỏ lo lắng hỏi: "Con không sao chứ?"
". . ."
Phó Ti Cẩn không phản ứng lại nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Tinh Tinh lải nhải nói chuyện.
"Bây giờ Tinh Tinh không còn ghét chị gái xinh đẹp kia nữa. Dù vẫn còn hơi giận vì hôm trước chị ấy đánh con nhưng chị gái xinh đẹp đã nói xin lỗi rồi. Với lại A Cẩn cũng rất thích chị gái kia nên Tinh Tinh sẽ tha thứ cho chị ấy."
Tinh Tinh là đứa bé ngoan nên bé sẽ không để bụng chuyện này nữa.
"Con thích cô ấy?"
Nghe xong bốn chữ này cuối cùng Phó Ti Cẩn cũng phản ứng lại.
Hắn quay đầu lại nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, khàn khàn nói: "Ngay cả mẹ cũng nhìn ra thì tại sao cô ấy lại không tin con."
Tinh Tinh đột nhiên im lặng nhìn Phó Ti Cẩn một lúc lâu rồi lặng lẽ giơ bàn tay nhỏ lau đi giọt nước mắt nghịch ngợm lén chảy khỏi khóe mắt con trai.
"Không phải đâu, chị gái xinh đẹp vẫn luôn tin con mà. Chị gái đó cũng biết A Cẩn rất thích chị ấy, giống như chị ấy rất thích A Cẩn vậy."
Hình như sợ Phó Ti Cẩn không hiểu được, Tinh Tinh lại giải thích theo cách của mình: "Giống như Tinh Tinh thích chú này, em trai này, còn có cả A Cẩn và Tiểu Thận nữa, và sau đó mọi người đều có thể cảm nhận được tình cảm của Tinh Tinh dành cho mọi người. Ngược lại, khi mọi người thích Tinh Tinh thì Tinh Tinh cũng có thể cảm nhận được. Bởi vì tất cả mọi người đều dành tình cảm cho nhau. Cảm xúc cũng giống như một đứa bé ngoan vậy, nó sẽ không bao giờ lừa dối mọi người."
"Nếu Ngư Du đã biết con yêu cô ấy thì tại sao vẫn phải rời khỏi con?"
Đầu óc Phó Ti Cẩn rất hỗn loạn, hình như hắn lại phát bệnh nhưng lý trí vẫn cố chấp tìm cho mình một câu trả lời.
Một câu trả lời đã làm cho hắn hoang mang tìm kiếm rất lâu, lâu đến mức khi ấy Phó Ti Cẩn hắn còn chưa gặp được Ngư Du, thậm chí còn chưa quen Bạch Tư Nhã.
--- Tại sao tất cả những người hắn yêu thương, từng người từng người một đều phải rời bỏ hắn?
Chẳng lẽ giống như người đó đã nói, người như hắn vốn không xứng để được yêu?
Bất kể là tình thân hay tình yêu.
Một làn sương đen vô hình bao trùm lấy cơ thể Phó Ti Cẩn, hoàn toàn vây nhốt ý thức của hắn trong không gian tối tăm.
Ngay cả ánh sáng hắn cũng không thể nhìn thấy chứ đừng nói đến con đường phía trước. Thậm chí hắn còn không nhận ra sự tồn tại của chính mình.
Hắn chỉ còn lại một chút ý thức mờ nhạt với thế giới bên ngoài. Phó Ti Cẩn ngồi cạnh Tinh Tinh, ôm trong lòng một tia hy vọng cuối cùng, im lặng nghe câu trả lời của mẹ mình.
"Vì A Cẩn đã mắc phải sai lầm, làm tổn thương trái tim của chị gái xinh đẹp."
Tinh Tinh nhận thấy cảm xúc của Phó Ti Cẩn không thích hợp, bé hơi sợ, bàn tay nhỏ bé vô thức ôm chặt lấy cánh tay hắn, bé sợ mình lại bị bỏ rơi như lần trước. Nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục nói sự thật.
"Con làm sai sao?"
Đúng vậy, là lỗi của hắn. Từ lúc bắt đầu là do hắn đi lừa gạt tình cảm của con gái nhà người ta, sao bây giờ hắn dám mặt dày yêu cầu cô vĩnh viễn không được rời bỏ hắn?
Dường như màn sương đen ngày càng dày đặc.
"Ừ." Tinh Tinh vẫn tiếp tục nói: "Trước kia Tinh Tinh có nuôi một bé thỏ con do dì hàng xóm tặng. Bé thỏ có bộ lông màu trắng muốt, đôi tai rất dài và đôi mắt hồng hồng, trông rất đáng yêu. Tinh Tinh rất thích thỏ con."
Phó Hành ngồi bên kia mở mắt ra nhìn về phía Tinh Tinh.
"Nhưng sau này bé thỏ chết mất. Dì Đinh nói bé thỏ vốn không sống được bao lâu nữa nên chết cũng là chuyện bình thường. Nhưng Tinh Tinh vẫn rất buồn và khóc rất lâu."
Phó Hành cầm điện thoại lên tìm kiếm thông tin về thỏ trắng, trên màn hình lập tức hiện lên rất nhiều cửa hàng thú cưng trực tuyến bán thỏ trắng.
"Dì Đinh thấy Tinh Tinh khóc nhiều quá nên đã mua một con thỏ mới. Bé thỏ mới cũng rất đáng yêu, giống hệt với bé thỏ cũ, đều có lông màu trắng đôi tai rất dài và hai mắt hồng hồng, lại còn có sức sống hơn so với bé thỏ cũ nên có thể cùng chơi với Tinh Tinh rất lâu."
Ngón nay lướt lướt trên màn hình điện thoại, Phó Hành ấn vào cửa hàng có điểm đánh giá cao nhất, cẩn thận xem xét từng bé thỏ trắng.
"Nhưng Tinh Tinh không thấy giống." Tinh Tinh rũ mắt, hàng mi dài che đi nét u buồn trong đáy mắt.
"Nó không phải bé thỏ cũ. Tinh Tinh cũng không có cách nào để thích bé thỏ mới giống như bé thỏ cũ được. Bé thỏ mới cảm nhận được điều đó nên nó rất buồn, nó không ăn cơm cũng không uống nước nữa. Mấy ngày sau bé thỏ mới cũng chết mất."
Màn hình điện thoại tối thui. Phó Hành ném di động sang ghế khác, nhặt tờ báo dưới ghế lên đọc, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Cuối cùng hai bé thỏ đều chết hết, A Cẩn, con cảm thấy ai là người làm sai?"
"Con không biết." Phó Ti Cẩn không thể trả lời được câu hỏi này.
"Người sai là Tinh Tinh."
Tinh Tinh đưa ra đáp án của mình: "Tinh Tinh có bé thỏ mới nhưng vẫn buồn vì bé thỏ cũ. Bé thỏ mới biết Tinh Tinh thích nó vì nó giống bé thỏ cũ, cũng biết Tinh Tinh không thể thích nó như Tinh Tinh đã từng thích bé thỏ cũ. Vì vậy mà bé thỏ mới rất buồn."
"Thật ra khi bé thỏ mới chết Tinh Tinh cũng đã khóc rất lâu."
Tinh Tinh nhìn thẳng vào hai mắt mê mang của Phó Ti Cẩn, chân thành nói với hắn.
"Tinh Tinh thích cả hai bé thỏ. Không con thỏ nào có thể thay thế cho con thỏ nào, bọn chúng không giống nhau. Nếu chúng ta cứ coi con này là vật thay thế cho con kia thì cả hai con thỏ đều rất đau lòng."
"Đến thỏ cũng biết buồn thì chắc chắn chị gái xinh đẹp kia cũng thế."
Vỗ vỗ đầu Phó Ti Cẩn, bạn nhỏ Yinh Tinh học theo giọng điệu của người lớn mà nói những lời thấm thía: "Con là người có lỗi. Đã là người trong lòng thì không thể thay thế được."
"Con và người phụ nữ kia đã kết thúc từ lâu rồi." Hình ảnh trong trí nhớ lại tái hiện lên một lần nữa.
Rõ ràng là giọng điệu khác nhau, khung cảnh khác nhau, nhưng vào lúc này chúng lại trùng khớp với nhau một cách kỳ lạ.
------------------Hết Chương 35-------------
07/06/2021