Editor: DiiHy
Số từ: 2150
-----------------o0o---------------
Ban đêm, Tinh Tinh ngủ cùng bà Đinh còn Cố Lan thì ngủ ở phòng bên cạnh.
Tinh Tinh nằm ngửa trên giường, bụng nhỏ hô hấp đều đặn theo quy luật, chỉ thiếu mỗi cái bong bóng nước mũi.
Bà Đinh thù nằm nghiêng bên cạnh cô bé, tay cầm quạt hương bồ chậm rãi phe phẩy, vẻ mặt ôn nhu.
"Chiêm chiếp. . ."
Một con chim sẻ nhỏ đậu trên bệ cửa sổ, ghé đầu nhìn vào trong, con ngươi đen láy nhỏ như hạt đậu trông vô cùng linh động.
"Con bé không sao." Bà Đinh đột nhiên mở miệng nói với căn phòng trống không.
"Có những chuyện dù sao cũng không nên nhịn ở trong lòng, người khác cũng không nghe được trong lòng con đang nghĩ gì. Làm chuyện tốt cũng nên để cho người ta biết, nếu không thì có ai biết được con là người tốt? Người ta hiểu lầm con, con giải thích được thì hãy giải thích, không giải thích rõ ràng sẽ tạo nên khoảng cách muôn trùng. Con có thể sống vui vẻ, đó là chuyện hạnh phúc lớn nhất đời của bà già này. . . Hạnh phúc đau thương do mình quyết định."
". . ."
Không có tiếng đáp lại.
Con chim sẻ trên bệ cửa sổ đã biến đâu mất, trong phòng chỉ còn lại tiếng ngáy nho nhỏ của Tinh Tinh.
Có vẻ hôm nay tiểu gia hỏa rất mệt, ngủ say đến mức ngáy khò khò.
Im lặng mỉm cười, bà Đinh đặt chiếc quạt xuống, cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, sau khi ăn cơm trưa xong Cố Lan mới dẫn Tinh Tinh tạm biệt bà Đinh, chuẩn bị lái xe trở về.
Tối hôm qua bọn họ không nói tiếng nào đã qua đêm bên ngoài, anh rể liên tục gọi điện thoại đến đã đành, hai đứa cháu trai cũng không yên tâm thay phiên nhau gọi điện đến hỏi.
Trên thực tế bọn họ chỉ lo lắng cho Tinh Tinh, có ai quan tâm đến hắn như thế đâu.
Ài, đàn ông.
Đưa Tinh Tinh về lại Phó gia, hai người bất ngờ nhận được sự chào đón long trọng chưa từng có.
Mới hơn bốn giờ chiều, ba người Phó gia luôn bận rộn mà không đến công ty lại ngồi ở nhà chờ Tinh Tinh về.
"Mấy người không cần đi làm à?" Cố Lan kỳ quái hỏi.
Cứ lười như này cẩn thận có bữa phá sản.
"Tôi có chuyện cần bàn với cậu."
Liếc mắt nhìn hai đứa con một cái, Phó Ti Thận và Phó Ti Cẩn lập tức hiểu ý, vội vàng đứng dậy bế Tinh Tinh từ trong tay Cố Lan, dỗ cô bé lên lầu chơi.
"Tinh Tinh có nhớ con không?"
"Nhớ."
"Nhớ chừng nào?"
"Nhớ chừng này này!"
Cuộc đối thoại ngây thơ dần dần biến mất, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Cố Lan và Phó Hành.
"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì mà không thể nói trước mặt Tinh Tinh?"
Cố Lan thản nhiên ngồi xuống phía đối diện Phó Hành, hai chân gác lên nhau, không có hình tượng.
"Hòa giải với chị cậu rồi à?"
Nghe ra ý thân thiết trong lời nói của Cố Lan với Tinh Tinh, Phó Hành cũng không bất ngờ lắm.
"À, biết thêm một vài chuyện, giải quyết được hiểu lầm trước kia với cô ấy."
Chuyện này cũng không có gì cần phải giấu giếm, Cố Lan rất thản nhiên.
"Giải quyết được hiểu lầm là tốt rồi, sau này sống chung với nhau cho tốt, mấy năm nay cô ấy cũng không dễ dàng gì."
Mục đích hôm nay của anh không phải để tổ chức một cuộc hội thảo về mối quan hệ giữa vợ và em vợ, cho nên Phó Hành chỉ đơn giản khuyên nhủ vài câu rồi trực tiếp đi vào vấn đề chính.
"Cái này, cậu xem đi."
Đem mấy chồng văn kiện giao cho Cố Lan, Phó Hành bảo hắn xem kỹ một chút.
"Đây là cái gì?"
Nhận lấy văn kiện, Cố Lan mở một cái trong số đó, đập vào mắt hắn là tấm áp phích tuyên truyền của trường mẫu giáo.
"À hiểu rồi, khó trách anh không muốn cho Tinh Tinh biết, con bé mà biết thì kiểu gì cũng khóc lóc một trận."
Nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa của Cố Lan quá rõ ràng, Phó Hành còn tưởng hắn sẽ lo lắng khi Tinh Tinh sắp phải đi học.
"Điều kiện của những nhà trẻ này đều rất tốt, cậu xem đi rồi giúp tôi chọn một cái cho Tinh Tinh."
Tinh Tinh đang tập đi lại, bác sĩ nói chừng nửa tháng nữa cô bé có thể hoàn toàn bình phục.
Vừa đúng nửa tháng nữa sẽ sang tháng tám, chờ đến cuối tháng là có thể đăng kí đi học cho bé, đầu tháng chín bọn nhỏ sẽ chính thức vào năm học mới.
"Trường mẫu giáo bây giờ còn có cả giai đoạn học thử cho bé, mỗi trường được học thử ba ngày, nếu cảm thấy không phù hợp thì có thể chọn trường khác, còn phù hợp thì có thể học chính thức."
"Anh cảm thấy Tinh Tinh sẽ vui vẻ đi thử từng nơi một?" Vẫn là em trai hiểu chị gái nhất.
Đừng nói đến học thử, ngay cả việc đưa Tinh Tinh đến nhà trẻ đã phải tốn rất nhiều công sức rồi.
Không biết ngày trước dì Đinh lừa Tinh Tinh đi mẫu giáo kiểu gì.
"Đây là lý do tôi tìm cậu bàn bạc, Tinh Tinh phải đi học, con bé không thể ở nhà cả đời được."
"Vậy nếu sau này con bé trở lại thành Cố Tinh Tinh thì sao?"
Cố Lan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Phó Hành.
Phó Hành lạnh nhạt nhìn lại: "Vậy thì khi nào biến trở lại rồi nói sau."
Như Cố Lan đã nghĩ trước đó, bọn họ phải chuẩn bị cho khả năng tồi tệ nhất là Tinh Tinh không thể biến trở lại.
"Anh đã biết hiểu lầm giữa tôi và chị ấy đã được giải quyết." Ánh mắt đảo qua chỗ khác, tiếp tục xem văn kiện, Cố Lan lơ đãng nói.
"Ý cậu là gì?"
Bầu không khí giữa hai người dần dần căng cứng.
"Tôi là em trai cô ấy, bây giờ cô ấy là người thân duy nhất của tôi. Từ nay về sau. . ." Ngón tay thon dài gõ nhẹ vào tập văn kiện bên cạnh: "Tôi sẽ không để cô ấy chịu bất cứ tổn thương gì."
"Tôi là chồng cô ấy, cậu cảm thấy tôi sẽ làm tổn thương cô ấy?"
Phó Hành cười khẽ, giống như đang nhắc nhở Cố Lan là những lời hắn vừa nói rất buồn cười.
"Ai mà biết được? Anh tưởng không ai biết anh có một mớ nợ hoa đào bên ngoài à?"
Cố Lan nhún vai, từ chối trả lời câu hỏi của Phó Hành.
Hắn lười nghe Phó Hành giải thích, trực tiếp rút một tập văn kiện ra, quyết định: "Chọn cái này đi, thằng nhóc trước kia bị bắt cóc cùng Tinh Tinh cũng học ở đây, có người quen vẫn tốt hơn."
"Được."
Trường mẫu giáo Cố Lan nhìn trúng cũng là trưỡng mẫu giáo quý tộc trong thành phố.
Không chỉ gần cả Cố gia và Phó gia, mà chất lượng giáo viên cũng tốt, việc giảng dạy đa ngôn ngữ rất có lợi để trẻ trau dồi vốn ngoại ngữ và kĩ năng giao tiếp.
Có thể nói, ngoài học phí thì các phương diện khác của trường này đều rất tốt.
Nhưng học phí cũng không phải vấn đề gì lớn đối với hai người đang nắm quyền quản lý hai tập đoàn lớn.
Việc này cứ thế đã được giải quyết, thấy không còn chuyện gì Cố Lan đứng dậy ra về.
Trước khi đi, Phó Hành đột nhiên nói với hắn: "Gần đây tôi có tra được một vài thứ, nhưng vẫn chưa được xác nhận hoàn toàn, chờ thêm một thời gian nữa tôi sẽ tìm cậu nói chuyện."
"Liên quan đến Tinh Tinh?"
"Có liên quan đến chị cậu."
"Ừ, nếu cần giúp đỡ cứ nói với tôi một tiếng."
Cầm áo khoác lên, lần này Cố Lan thật sự rời đi.
Tinh Tinh hoàn toàn không biết ngày khai giảng của mình đã được quyết định, cô bé còn đang nghĩ xem nên chọn ngày nào để đến nhà Niên Cao chơi.
Thứ bảy và chủ nhật chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất, lúc đó Niên Cao được nghỉ, có thời gian chơi với Tinh Tinh.
Nhưng cuối tuần này Phó Hành và Phó Ti Cẩn đều phải tăng ca ở công ty, không có thời gian đi cùng bé.
Phó Ti Thận không phải đi làm nhưng hắn lại có hẹn với bạn.
Cố Lan đã ra nước ngoài công tác, không thể về kịp trong thời gian ngắn.
Phải chờ đến tuần sau Tinh Tinh rất không vui, tất cả mọi người đều lâm vào bế tắc.
"Làm sao bây giờ?"
Thấy Tinh Tinh vừa nãy còn đang háo hức mong chờ giờ lại chuẩn bị khóc, mấy vị người lớn trong nhà hai sáu mắt nhìn nhau, luống cuống tay chân.
"Không thì gọi cậu bé kia đến đây chơi?"
Phó Ti Thận ngập ngừng gợi ý: "Bọn nhỏ chỉ muốn tụ tập lại một chỗ rồi chơi với nhau thôi, ai đến nhà ai cũng như nhau."
Những người khác cẩn thận suy nghĩ cũng cảm thấy đề nghị này rất tốt.
Nói là làm, Phó Ti Cẩn lập tức làm phụ huynh của Tinh Tinh, gọi điện thoại cho phụ huynh của Niên Cao.
Đáng tiếc khi đặt điện thoại xuống vẻ mặt hắn không mấy lạc quan.
"Sao rồi? Phụ huynh nhà người ta không đồng ý?"
Phó Ti Thận thận trọng hỏi, sợ nghe được câu trả lời không mong muốn.
"Không phải, nhóc con kia cuối tuần phải ở nhà làm bài tập thủ công, nhưng phụ huynh của nó bảo cuối tuần anh ta không đi làm, nếu chúng ta bận thì có thể đưa Tinh Tinh ở bên đó anh ta trông hộ.
Dù sao chăn một con dê hay hai con dê cũng như nhau.
Phó Ti Cẩn không hiểu được suy nghĩ của người kia, tâm tình phức tạp.
Nói ra cũng rất xấu hổ, nhà bọn họ có đến bốn người chăn cừu nhưng không thể giải quyết được một con cừu con.
Không chịu nổi Tinh Tinh làm ầm ĩ, cuối cùng Phó Hành chỉ có thể đồng ý cho Tinh Tinh đến nhà cậu bé kia chơi, nhưng phải mang theo vệ sĩ.
Còn lịch trình hôm đó là buổi sáng Phó Ti Thận đưa Tinh Tinh đến nhà Niên Cao, buổi tối ai xong việc trước sẽ đi đón.
Sáng sớm hôm sau, Phó Ti Thận đã lái xe chở Tinh Tinh đến nhà Niên Cao.
Trên đường đi hắn giống như một bà mẹ già liên tục lải nhải căn dặn Tinh Tinh: "Ở nhà người ta phải lễ phép, ngoan ngoãn nghe lời người lớn, không được nghịch ngợm, không được tự tiện chạm vào đồ nhà người ta, không được. . . biết chưa?"
"Ừ ừ ừ. . . Tinh Tinh biết rồi."
Mặc kệ Phó Ti Thận nói trời nói đất, Tinh Tinh chỉ cần gật đầu là được rồi.
Trên mặt giả vờ ngoan ngoan, nhưng tiểu tâm tư đã sớm bay về phương xa, mong ngóng sắp được đến nhà Niên Cao chơi.
Thậm chí còn bắt đầu mong chờ chuyến đi vui vẻ ngày hôm nay, cả người đều toát ra hương vị vui vẻ.
Nếu không phải chân đang bị thương thì Tinh Tinh còn muốn nhảy tại chỗ mấy cái để thể hiện sự phấn khích.
Nhà Niên Cao sống trong một tiểu khu cao cấp ở trung tâm thành phố, rất trùng hợp là Cố Lan cũng sống ở đây.
Nếu không đi công tác thì hôm nay hắn đi đón Tinh Tinh sẽ tiện hơn, còn có thể trông cô bé cả ngày.
Nhưng hai bên lại không sống cùng một tòa nhà.
Trên thực tế, trong tiểu khu này ngoài các tòa nhà thương mại thì còn có các biệt thự độc lập.
Nhà Niên Cao ở trong khu biệt thự, là căn biệt thự có vị trí đẹp nhất ở đây.
Không chỉ có hướng nam nhìn ra phía gồ nhân tạo, bốn phía cây xanh tươi tốt, phong cảnh tinh tế, mà còn rất gần điểm chuyển phát nhanh, tiện cho việc lấy gửi đồ.
---------------Hết Chương 25--------------
25/05/2021