Không có tiếng nghiến răng như dự đoán, lại càng không có dấu hiệu ngạc nhiên hay tức giận.

Chỉ có sự bình tĩnh.

Dường như Phó Hành đã đoán trước được Tinh Tinh sẽ nhắc tới chuyện này với anh nên mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi giây đều chuẩn bị ứng phó với nó.

Thật ra chỉ khi tận tai nghe vợ nói muốn ly hôn với mình, Phó Hành mới có thể cư xử bình tĩnh đến vậy.

"Em đừng có mơ." Ba chữ này chính là đáp án của anh dành cho Cố Tinh Tinh.

"Nếu em có gì bất mãn với anh thì cứ nói ra, anh sẽ sửa dần dần. Đến tù nhân bị thẩm vấn còn có cơ hội giải thích thì tại sao ngay cả một cơ hội giải thích em cũng không cho anh chứ? Như vậy không công bằng với anh."

Cô muốn ly hôn thì liên quan gì đến việc có công bằng hay không?

Tinh Tinh còn chưa kịp quay đầu lại đã bị đồ vật mà Phó Hành mới lấy ra thu hút sự chú ý.

Cô như ngừng thở, đôi mắt mở to.

"Sao anh có..."

"Anh đã biết căn phòng đó có vấn đề từ lâu rồi."

Phó Hành nói: "Cho nên anh đặc biệt mời Bách Kỳ Ngọc đến hỗ trợ kiểm tra. Quả nhiên tìm được một cái két sắt bị giấu bên trong."

Phó Hành chắc chắn trước khi bọn họ kết hôn, ngôi biết thự này không hề tồn tại thứ gọi là két sắt.

Vậy chỉ có thể là do vợ anh làm ra để che giấu thứ gì đó.

Những thứ bên trong...

Anh từng băn khoăn không biết có nên xem hay không, nhưng sau đó vợ anh liên tục xảy ra chuyện. Để bảo vệ cô, anh buộc phải dùng mọi thủ đoạn để tìm ra sự thật cố tình bị che giấu.

Thành thật mà nói, khi nhìn thấy những thứ đó, tâm trạng anh thực sự rất khó tả.

Nói cách khác là tam quan bị đả kích nặng nề.

"Anh biết rồi à." Nhìn thấy sự hiểu biết trong mắt Phó Hành, Tinh Tinh suy sụp gục đầu xuống, bỗng mất đi dũng khí nói tiếp.

Cô cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng đau đớn và tuyệt vọng.

Tại sao...

Tại sao lại là cô.

Cho dù là một người xa lạ gặp trên đường, hay là Phó Hành, hoặc có thể là bọn nhỏ muốn giết cô, cũng dễ chịu hơn là người đó.

Người thực sự muốn giết cô là...

"Cố phu nhân." Chiếc bút ghi âm nhỏ kiểu cũ trên tay Phó Hành đang phát ra những âm thanh mơ hồ.

"Em điên rồi. Đó là con gái của chúng ta. Con gái ruột!" Đây là giọng Cố Ngôn Dư lúc trẻ.

Từ giọng điệu của ông ta không khó để nhận ra ông ta đang tức giận và không dám tin.

"Con gái thì sao chứ?"

Một giọng nữ điên cuồng vang lên. Đó là Cố phu nhân, bà ta đã mất lý trí.

"Chính nó đã hủy hoại tất cả của tôi. Nó cướp đi tất cả mọi thứ mà tôi cố gắng có được. Nếu không có nó, mẹ anh đã không đối xử với tôi như vậy!"

"Cố Ngôn Dư, anh tự hỏi bản thân mình đi, nếu không có tôi thì một mình anh có thể chèo chống được toàn bộ tập đoàn Cố thị không? Vì bảo vệ gia nghiệp nhà họ Cố các người mà ngày nào tôi cũng thức đến hai ba giờ sáng mới ngủ, đến sáu bảy giờ đã phải tỉnh dậy để đi làm, có hôm còn không có hạt cơm nào vào bụng, làm việc đến mức chảy máu dạ dày. Kết quả thì sao đây? Cuối cùng tôi nhận lại được cái gì? Ha ha... Chỉ toàn là mưu kế. Mẹ anh đến lúc chết cũng không tin tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình thì có gì sai? Anh dựa vào cái gì mà trách tôi?!"

"Không phải anh đã chuyển hết cổ phần của anh cho em rồi sao?" Cố Ngôn Dư tha thiết khuyên nhủ vợ.

"Dừng lại đi trước khi quá muộn. Chúng ta hãy coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

Chuyện gì chưa từng xảy ra?

Bút ghi âm và những tài liệu đi kèm nó đã nói lên tất cả.

Năm Cố Tinh Tinh mười tuổi, cô ngồi xe ô tô nhà mình đến trường thì bất ngờ phanh xe bị hỏng suýt nữa mất mạng. Nhờ vào kỹ thuật lái xe cao siêu của tài xế mà bọn họ đã tránh được một kiếp.

Nhưng sự kiện này cũng khiến cho tiểu Tinh Tinh nhỏ tuổi sợ hãi đến mức gặp ác mộng mấy đêm liên tiếp.

Có một đêm cô gặp ác mộng mà tỉnh giấc.

Mơ hồ nghe thấy tiếng bố mẹ cãi nhau trong phòng nên tò mò đi qua nghe lén, và... biết được một bí mật kinh hoàng.

Mẹ ruột muốn giết cô!

1

Tinh Tinh đã quên mất cảm giác kinh hoàng khi đó, nhưng cô vẫn luôn nhớ kỹ việc này và cẩn thận giấu đi bằng chứng mà mình vô tình ghi được.

Giấu kỹ... cho đến tận bây giờ.

"Sao lần cãi vã đó người phụ nữ kia không có bất kỳ động thái nào nữa. Em tưởng là bà ta niệm tình mẹ con ruột thịt nên thu tay lại. Không ngờ là do em quá ngây thơ."

Cười lạnh tự giễu, bỗng trên mu bàn tay xuất hiện một giọt nước mắt, Tinh Tinh mới giật mình nhận ra mình đã khóc.

Cô khóc ư?

Sao có thể chứ? Từ lâu cô đã không còn khóc vì người phụ nữ đó nữa rồi.

Bây giờ chỉ là nhớ đến chuyện cũ nên kích động mà thôi.

"Bà ta sợ sự độc ác của mình sẽ làm Cố Ngôn Dư chán ghét rồi vứt bỏ mình. Dù sao thì tất cả những thứ mà bà ta có đều xuất phát từ "tình yêu đích thực" của Cố Ngôn Dư."

Mấy chữ "tình yêu đích thực" mỉa mai biết bao.

"Dù thế nào đi nữa thì em cũng là cốt nhục của Cố Ngôn Dư. Không một người đàn ông nào muốn con mình bị chính tay mẹ ruột giết hại."

Nếu điều này thực sự xảy ra thì nhà bọn họ sẽ xuất hiện trên các nền tảng tin tức xã hội.

Cố Ngôn Dư là một người đàn ông coi trọng thanh danh như mạng. Ông ta tuyệt đối không chấp nhận loại chuyện thế này xảy ra.

Đúng vậy. Người cha này là người duy nhất dành chút sự quan tâm cho hai chị em bọn họ. Nhưng trong mắt ông ta, cả hai chị em cộng lại cũng không bằng một "cọng lông chim" xinh đẹp.

Bởi vì ông ta là một nghệ sĩ tao nhã cao quý, sao có thể có vết nhơ nào được?

"Đúng là khéo thật, hai người đó đều mắc bệnh thần kinh như nhau."

Tinh Tinh đã sớm không còn bất kì tình cảm nào với hai người đó, thậm chí cô còn rất oán hận và tất nhiên sẽ không thể nói ra lời hay ý đẹp về bọn họ.

"Em phát hiện ra từ lúc nào?" Phó Hành yên lặng ôm Tinh Tinh vào lòng.

Ý anh là Tinh Tinh phát hiện Cố phu nhân vẫn còn nung nấu ý định giết mình từ khi nào.

Suy cho cùng Cố phu nhân che giấu rất giỏi, ngay cả người bên gối cũng đánh lừa được thì sao có thể không qua mắt được một đứa trẻ mười tuổi như Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh vẫn luôn không tin mẹ ruột sẽ làm chuyện xấu hại mình.

Tinh Tinh nghe vậy hơi mím môi, tựa như đang do dự điều gì đó. Nhưng một lúc sau cô cũng quyết định nói thật: "... Vào ngày em quyết định ly hôn với anh."

Cô gặp tai nạn giao thông nằm một mình trong bệnh viện suốt một tuần mà không có người chăm sóc. Khi về đến nhà lại bị con cái hiểu lầm, làm tổn thương. Nhưng khi đó Tinh Tinh chưa từng nghĩ đến việc ly hôn.

Chỉ sau khi vô tình biết được nguồn gốc của tất cả tai họa mà bản thân gặp phải đều do mẹ ruột gây ra, cô mới hoàn toàn sụp đổ.

Trong căn phòng tối đen, một người phụ nữ điên cuồng ôm váy cưới khóc đến tê tâm liệt phế, như muốn khóc hết nước mắt của phần đời còn lại.

Xung quanh rải rác rất nhiều ảnh và tài liệu. Tất cả đều nói cho cô biết một sự thật tàn khốc.

Cô thật thất bại.

Đến cả mẹ ruột cũng muốn giết chết cô.

Đã vậy...

Tất cả mọi thứ chẳng còn có ý nghĩa gì cả.

Cuộc hôn nhân mà cô luôn cố gắng gìn giữ, tình cảm mẹ con mà cô cố gắng vun đắp, quan hệ chị em đã rạn nứt từ lâu, và cả những người bạn.

Tất cả đều không còn ý nghĩa gì cả.

Đến khi bình tĩnh lại Tinh Tinh mới nhận ra bản thân đang đứng trên đỉnh của cơn ác mộng, bên dưới là vựng thẳm tối tăm đáng sợ.

Con đường sau lưng bị chặn lại bởi vô số vết rạn nứt.

Tiếng gió gào rít như tiếng ma quỷ than khóc, dường như đang giễu cợt cô.

Cố Tinh Tinh, cô vốn không nên xuất hiện trên đời này.

Cuộc sống của cô thật là vô nghĩa.

Không có ý nghĩa gì thì đừng cố gắng vùng vẫy nữa, hãy từ bỏ tất cả đi.

Tinh thần hoàn toàn sụp đổ khiến Tinh Tinh tuyệt vọng chọn cách từ bỏ mọi thứ.

Cô không cần chồng, không cần con, không cần em trai, không cần bạn bè. Cô không cần ai cả.

Hãy cứ để cô ở yên một chỗ cho đến khi tự biến mất theo dòng chảy thời gian như một quá trình tự nhiên của tạo hóa.

Sau đó, trên đời này không còn ai nhớ rõ Cố Tinh Tinh là ai, cũng không người nào quan tâm đến cô.

"Con quan tâm!"

Cánh cửa phòng đang đóng chặt bỗng bị một lực mạnh từ bên ngoài đẩy ra.

Một tay Phó Ti Cẩn đặt trên cửa, tay kia đỡ lấy khung cửa thở hổn hển, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tinh Tinh: "Con quan tâm!"

Gần như là hét lên.

Hắn quỳ xuống đất phát ra tiếng vang trầm đục, bàn tay đang buông thõng trên giường bị một bàn tay nóng hổi nắm chặt lấy: "Mẹ, con xin lỗi."

Áp trán vào mu bàn tay mẹ, Phó Ti Cẩn hèn mọn nói lời xin lỗi: "Con xin lỗi. Con quá yếu đuối nên mới hèn hạ đổ hết lỗi lầm lên người mẹ. Cứ nghĩ làm như vậy sẽ có một đối tượng để giải tỏa mà quên mất mẹ là người vô tội nhất."

Việc hắn bị bạo lực khi bé có liên quan đến mẹ sao?

Không hề liên quan. Người xấu muốn làm chuyện ác chỉ đơn thuần là do tâm tư xấu xa của bọn họ.

Cái cớ để làm điều ác thì có rất nhiều, nếu không có cái này thì vẫn còn hàng trăm hàng nghìn cái cớ khác, có khi còn chẳng cần lí do nào cả.

Vậy thì hắn có tư cách gì mà trút giận sang người mẹ?

Bởi vì mẹ lạnh lùng với hắn?

Nhưng trong ký ức thời thơ ấu của hắn vẫn còn rất nhiều kỷ niệm đẹp của hai mẹ con.

Cố Tinh Tinh không có một gia đình tốt, nhưng cô thật sự đã cố gắng hết sức để trở thành một người vợ tốt, một người mẹ tốt, nỗ lực giữ gìn gia đình của mình.

Còn bọn họ...

Vì sự ích kỷ của bản thân mà hủy hoại tất cả.

Phá hủy cả trái tim của mẹ.

Tuổi tác tăng lên không chỉ mang đến trưởng thành về nhận thức và kinh nghiệm phong phú, mà còn có khả năng nhìn nhận vấn đề từ nhiều góc độ khác nhau.

Giờ phút này Phó Ti Cẩn mới hiểu được tình yêu của mẹ dành cho mình. Nhưng hắn đã làm tổn thương mẹ rất nhiều, liệu có còn cơ hội cứu vãn?

Bàn tay đang bị hắn siết chặt từ từ rút ra, trái tim Phó Ti Cẩn cũng theo đó mà rơi xuống.

Hắn nghĩ rằng đây là lời từ chối tha thứ của mẹ. Nhưng không ngờ ngay sau đó, đầu hắn bị bàn tay ấy xoa nhẹ.

Mái tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng bị cô biến thành cái chuồng gà, sợi nào sợi nấy dựng đứng hết lên trông rất buồn cười, ngay cả Tinh Tinh đang trong tâm sự nặng nề cũng không nhịn được bật cười.

"Sao mẹ lại sinh ra một đứa con trai ngu ngốc thế này chứ."

Tinh Tinh thở dài: "Trải qua nhiều chuyện như vậy mà các con không thể cho mẹ thấy chút tiến bộ nào sao?"

Cô đã biết từ lâu rồi.

Thông qua góc nhìn đơn thuần và ngay thẳng của tiểu Tinh Tinh.

Cô biết tình yêu sâu sắc của chồng dành cho mình, biết được tình cảm âm thầm giấu kín của các con. Cũng biết em trai trông có vẻ kiêu ngạo vụng về lại rất khao khát sự chú ý của chị gái nhưng lúc nào cũng không chịu thừa nhận. Cô cũng biết người bạn thân ngày xưa vẫn luôn thích mình.

Tình cảm của bạn tốt cô chỉ có thể cô phụ. Nhưng Tinh Tinh chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ những người thân còn lại.

Cô vẫn luôn được bọn họ bao bọc, bây giờ cô phải mạnh mẽ lên để bảo vệ lại bọn họ.

"Cố Tiểu Lan không thể chịu đau vô ích như thế." Sắc mặt Tinh Tinh lạnh lùng nói.

Cô có thể nể tình quan hệ ruột thịt mà không so đo những chuyện người phụ nữ kia đã làm với mình trong quá khứ.

Nhưng cô không thể chịu được bà ta ra tay với người thân của cô!

Tác giả có điều muốn nói: Không biết tôi viết vậy có rõ ràng hay không. Mẹ của nữ chính điên cuồng vì tài sản mà oán hận cả con ruột của mình. Bà ta âm thầm giúp đỡ Hàn Đại Dư, đồng thời cũng là người liên tục gây rắc rối. Nhân vật này đã mất đi nhân tính, và là nguồn gốc gây ra mọi bi kịch cho chị em nữ chính. Tham lam là nguồn gốc của tội lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play