Editor: DiiHy

----------------------o0o---------------------

Khi bọn An Nhiên đến bệnh viện thì đã là sáu rưỡi, bảy giờ kém.

Ban đầu cô chỉ định đến một nhà hàng nào đó ăn cơm cho nhanh, nhưng do người nào đó quấy nhiễu đòi ăn đồ tự nấu, làm chậm trễ cả tiếng đồng hồ.

Tinh Tinh vẫn chưa ăn cơm, bởi vì lúc bọn An Nhiên quyết định tự nấu cơm đã gọi điện nói hai người sẽ chuẩn bii bữa tối rổi mang qua.

Trước kia từng xảy ra chuyện mọi người ai cũng chuẩn bị đồ ăn cho Tinh Tinh mà không thông báo trước cho nhau.

Khiến cho Tinh Tinh không thể nào giải quyết hết ba bốn phần đồ ăn này, cho dù lần đó mọi người cùng nhau ăn uống nhưng vẫn còn thừa rất nhiều, gây lãng phí đồ ăn.

Vì thế sau đó Phó Hành trực tiếp thông báo vào nhóm: Sau này nếu ai muốn mang cơm đến thì nên báo trước.

Như vậy những người khác sẽ biết đường không cần chuẩn bị đồ ăn nữa.

Lúc hai người đến, Tinh Tinh đang xem phim hoạt hình, cô xem say mê đến mức có người vào phòng cũng không biết.

Phó Hành là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, anh dứt khoát lấy điều khiển tắt luôn tivi.

Tinh Tinh bất mãn nhìn màn hình không chuyển động, nhưng ngay sau đó cô lập tức bị mùi đồ ăn thu hút.

"Thơm quá đi!"

"Thơm đúng không. Đây chính là đồ ăn chính tay con đóng gói đó, vô cùng ngon."

Phó Ti Thận huơ huơ hộp cơm ra trước mặt Tinh Tinh, khiến đầu cô cũng lắc lư theo, giống như con mèo bị gậy chọc mèo hấp dẫn, vô cùng đáng yêu.

"Oa, Tiểu Thận giỏi ghê."

Tinh Tinh vỗ tay khen ngợi, dáng vẻ khoa trương khiến Phó Hành cũng không đành lòng nhìn thẳng, nhưng lại khiến Phó Ti Thận vô cùng đắc ý.

An Nhiên: ". . ."

Mọi người không thấy có gì đó sai sai sao?

Cô là đầu bếp còn chưa lên tiếng, sao cái người chỉ hỗ trợ đóng gói đồ ăn lại đắc ý thế chứ.

Nhưng nhìn mẹ con hai người chơi rất vui vẻ, An Nhiên cũng không nghĩ nữa.

Chỉ cần dì Tinh vui là được.

"Mọi người ăn trước đi, bố đi có việc trước."

Phó Hành đứng dậy cầm áo khoác chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn thuận miệng dặn dò con trai.

Từ khi Tinh Tinh nằm viện đến nay vẫn luôn như vậy, ai rảnh rỗi thì đến chơi với cô, để những người khác có thời gian giải quyết công việc của mình.

Thực tế vốn không như mơ, suy cho cùng, có tiền là có thể giải quyết được hầu hết vấn đề.

Ban đầu bọn họ cũng thuê hai hộ sĩ chuyên nghiệp, nhưng bây giờ Tinh Tinh trở nên rất nhạy cảm, kháng cự người lạ đến gần.

Hơn nữa có lần Cố Lan tình cờ nghe được hai hộ sĩ này lén lút bàn luận về Tinh Tinh, nói cô giống kẻ ngốc hành động như trẻ con. Lúc đó hắn lập tức nổi giận lôi đình sa thải cả hai, đồng thời quyết định không thuê hộ sĩ nữa.

Bọn họ sẽ tự chăm sóc Tinh Tinh!

Kể từ đó mọi người liền tự giác thay phiên nhau đến bệnh viện, nhưng hầu như người ở lại ban đêm sẽ là Phó Hành.

Dù sao cũng có những chuyện người khác phái không tiện làm hộ, nhưng hai đứa con gái lại không làm được, chẳng hạn như ngẫu nhiên Tinh Tinh cần người hỗ trợ xoay người, An Nhiên và Ngư Du lại không thể ôm được cô.

Tối nay Phó Ti Thận và An Nhiên ở cùng cô, hai người sẽ ở đây đến mười giờ tối Phó Hành quay lại mới về.

Bữa tối chỉ còn lại ba người, Tinh Tinh cũng không ồn ào, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh chờ Phó Ti Thận dọn đồ ăn lên.

Khi An Nhiên nấu cơm đã cân nhắc đến khẩu vị của Tinh Tinh, nên đặc biệt cho thêm sữa vào khẩu phần của cô, như vậy món cà ri không những đặc hơn mà còn có mùi thơm của sữa, rất được con nít yêu thích.

Tinh Tinh không cần ai đút, tự mình cầm thìa ăn ngon lành.

"Ăn từ từ thôi, không ai giành với mẹ đâu." Phó Ti Thận thấy quanh miệng  Tinh Tinh đều là nước sốt cà ri nên theo thói quen rút một tờ khăn giấy lau miệng cho cô.

Ban đầu hắn có chút không quen, cảm thấy ngại ngùng, hình tượng uy nghiêm trước kia của mẹ để lại cái bóng quá lớn làm hắn hơi sợ.

Nhưng sau một thời gian, hắn đã quen dần với Tinh Tinh ngốc nghếch ở trong vỏ bọc người trưởng thành, chút sợ hãi ban đầu hoàn toàn biến sạch.

Bây giờ Phó Ti Thận đã có thể không để ý đến vẻ ngoài của Tinh Tinh, coi cô là đứa bé giống trước kia.

Chỉ là đứa nhỏ này hơi to con một chút.

"Mẹ có uống nước trái cây không?"

An Nhiên dùng máy ép mini làm cho Tinh Tinh một ly nước ép trái cây hỗn hợp, vị chua chua ngọt ngọt khá ngon, còn giàu chất dinh dưỡng.

"Có." Tinh Tinh lập tức dừng ăn, chuyển sang uống nước trái cây.

An Nhiên thấy hộp cơm của Tinh Tinh chỉ còn lại một nửa mới đưa ly nước cho cô.

Tinh Tinh bê ly nước uống một hơi. An Nhiên thấy móng tay cô hơi dài, thì lấy trong túi xách ra một chiếc bấm móng tay và giúp Tinh Tinh tỉa móng tay.

Tinh Tinh đã quen với việc được người khác chăm sóc nên rất hợp tác, bảo duỗi móng tay thì duỗi móng tay, bảo đổi tay thì đổi tay. Khi An Nhiên cắt xong móng tay thì ly nước trái cây cũng nhìn thấy đáy.

"Em đi rửa hộp cơm và ly nước, anh ở lại đây với dì Tinh đi." An Nhiên cầm đồ ra ngoài, Phó Ti Thận thì tiếp tục ở lại phòng bệnh chơi với Tinh Tinh.

"Tinh Tinh muốn chơi cái gì nào? Hay chúng ta tiếp tục xem tivi nhé?"

Phòng bệnh không có đồ chơi, trò chơi có thể chơi cùng Tinh Tinh lại càng ít.

"Không xem đâu." Bạn nhỏ có mới nới cũ không còn muốn xem phim hoạt hình nữa: "Tinh Tinh có thể đi chơi với Lam Lam không?"

"Lam Lam là ai?" Là bạn bè của mẹ ở trường mẫu giáo á hả?

Phó Ti Thận không biết Lam Lam mà Tinh Tinh nói chính là Hàn Vi Lam.

"Lam Lam là em gái Lam Lam nhà hàng xóm nha. Tuy em ấy đỏ rực, trông khá xấu, nhưng Tinh Tinh vẫn rất thích em ấy."

Tinh Tinh nghiêm túc giải thích với Phó Ti Thận.

". . ." Phó Ti Thận nghe xong vẫn không hiểu.

Hàng xóm nhà bọn họ có đứa bé nào tên là Lam Lam sao? Còn đỏ rực nữa, phụ huynh cô bé ấy thích cho con mặc đồ đỏ hả?

Style vui mừng quả là phổ biến ha.

Nhưng hắn cẫn không biết Lam Lam là ai, nên quyết định rời sự chú ý của Tinh Tinh: "Chắc hẳn giờ này Lam Lam đã ngủ rồi. Để mai rồi chúng ta đi tìm Lam Lam chơi được không? Bây giờ con với mẹ chơi trò khác nhé."

Trẻ con rất hay quên, chỉ cần đánh lạc hướng sang chuyện khác, chắc chắn chẳng bao lâu Tinh Tinh sẽ quên hết.

Đừng nói là Lam Lam, ngay cả Hồng Hồng là ai cô cũng không biết.

"Chơi cái gì?"

Quả nhiên sự chú ý của Tinh Tinh đã bị dời đi.

"Chơi. . ." Phó Ti Thận suy nghĩ một lúc sau đó lấy điện thoại di động ra: "Thay quần áo cho búp bê đi, chơi trò này cũng rất vui."

"Oa, đẹp quá." Tinh Tinh cầm điện thoại của Phó Ti Thận, một lòng say mê với niềm vui mới - thay trang phục cho búp bê.

Phó Ti Thận ngồi bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng còn cho cô lời khuyên nên chọn phụ kiện gì, bầu không khí rất hài hoà.

"Dì không vào sao?"

An Nhiên đứng sau lưng người phụ nữ.

Người kia nghe vậy sống lưng cứng đờ trong giây lát, miễn cưỡng cười với An Nhiên: "Thôi, chắc cô ấy không muốn nhìn thấy dì đâu."

"Dì không vào sao biết dì Tinh có muốn gặp mình hay không?" An Nhiên không tán thành thái độ trốn tránh của đối phương.

"Là dì không dám gặp cô ấy."

Người phụ nữ chật vật rũ mắt, đưa mấy túi đồ trong tay cho An Nhiên: "Đây là. . . quà dì muốn gửi cho cô ấy, làm phiền cháu mang vào giúp dì."

"Vâng." An Nhiên nhận lấy túi quà.

Đây là chuyện riêng của trưởng bối, cô ấy có khuyên thì người ta cũng không nghe, cũng không thể can thiệp quá nhiều, đành phải giúp đỡ trong khả năng của mình.

"Có khách đến à."

Thấy An Nhiên xách túi lớn túi nhỏ đi vào, Phó Ti Thận vô thức nhìn về phía sau cô ấy.

Không có ai.

"Đừng nói với anh là em vừa xuống lầu mua những thứ này nhé?" Không phải hắn tiếc tiền, mà do không biết An Nhiên lấy đâu ra thời gian chạy xuống rồi lại chạy lên nhanh như thế.

"Không phải. Đây đều là quà thăm hỏi của dì Hàn nhờ em chuyển cho dì Tinh."

An Nhiên nói luôn, miễn cho người nào đó lại suy đoán lung tung.

"Dì Hàn là ai?" Phó Ti Thận không nhớ ra.

Sao hôm nay hai người này liên tục nói những chuyện hắn không biết vậy.

"Dì Hàn là Hàn Vi Lam đó, anh không biết hả? Ngày xưa dì ấy và dì Tinh là hàng xóm, hai người cùng nhau lớn lên nên quan hệ tốt lắm."

An Nhiên để đồ lên bàn, nhân tiện sắp xếp lại.

Hàn Vi Lam mua rất nhiều đồ, từ các loại thuốc bổ đắt tiền đến các loại mỹ phẩm dưỡng da thường được dùng làm quả tặng, thậm chí còn có cả một đôi vòng tay ngọc bích chất lượng cao.

"Cái này. . ." An Nhiên không biết làm sao đành đưa vòng tay cho Phó Ti Thận xem: "Có phải em không nên thay dì Tinh nhận những thứ này không?"

Đồ quá quý giá, cô ấy tin không chỉ mình mình cảm thấy khó xử, nếu là dì Tinh cũng sẽ không tùy tiện nhận những thứ này.

Liếc nhìn đôi vòng tay, Phó Ti Thận rất bình tĩnh: "Không sao, anh nói với bố một tiếng để ông ấy đưa quà đáp lễ."

Chuyện của trưởng bối thì để trưởng bối giải quyết, đám con cháu bọn hắn chỉ cần yên lặng không xen vào là được.

"Vậy chuyện này giao cho anh xử lý."

Những vật phẩm quý giá này không thích hợp để ở bệnh viện, An Nhiên không thể thay bảo quản Tinh Tinh, cách tốt nhất là giao cho Phó Ti Thận.

"Được." Phó Ti Thận cầm lấy hộp vòng ngọc, sau đó quay lại nói với Tinh Tinh: "Chơi nấy đủ rồi, trẻ con không được chơi điện thoại quá lâu, nếu không sẽ bị mù."

"Không đâu, Tinh Tinh là người lớn rồi."

Tinh Tinh tránh khỏi bàn tay Phó Ti Thận đang muốn lấy lại điện thoại, tiếp tục say mê thay quần áo cho búp bê.

"Mẹ mới có bốn tuổi thì làm người lớn thế nào chứ?"

Phó Ti Thận cười nhạo, nhanh tay cướp lấy di động trên tay Tinh Tinh: "Tinh Tinh ngoan, mai lại chơi tiếp."

Sợ Tinh Tinh khóc, hắn qua loa an ủi một câu.

Tinh Tinh không phục, xoè bàn tay ra phản bác: "Tinh Tinh đã năm tuổi rồi, là người lớn rồi!"

"Năm tuổi vẫn còn là con nít." Phó Ti Thận lơ đễnh cười cợt, nhưng ngay sau đó đã máy móc quay đầu trừng mắt không dám tin: "Mẹ vừa nói cái gì cơ?"

"Cái gì?"

Tinh Tinh nghiêng đầu không hiểu Phó Ti Thận đang hỏi gì.

"Dì vừa nói dì bao nhiêu tuổi?" An Nhiên cũng kích động bật dậy.

"Năm tuổi đó." Tinh Tinh lại giờ tay ra hiệu, cảm thấy hai người lớn trước mặt này hơi ngốc nha, ngay cả con số đơn giản cũng không nghe rõ.

Hai người nhìn nhau, tay Phó Ti Thận khẽ run.

Hắn đột nhiên vọt ra ngoài: "Bác sĩ, bác sĩ. . ."

"Tinh Tinh ngoan, không sao đâu, do Tiểu Thận quá vui mừng mà thôi."

An Nhiên không thất thố như Phó Ti Thận, cô ấy thấy Tinh Tinh bị Phó Ti Thận hù doạ nên vội vàng đến an ủi.

Tinh Tinh nắm chặt lấy tay An Nhiên, hai tay hơi run rẩy.

Cô có cảm giác hình như mình đã làm sai điều gì đó, nhưng lại không thấy sai ở đâu.

Phó Ti Thận nhanh chóng gọi bác sĩ đến, là Mạnh Triết.

Mạnh Triết kiên nhẫn kiểm tra sơ bộ cho Tinh Tinh, cẩn thận hỏi thêm mấy câu, sau đó ra hiệu cho Phó Ti Thận và An Nhiên theo mình ra ngoài.

Hai người xếp hàng đứng trước mặt Mạnh Triết, cúi đầu rụt vai, tay chân luống cuống như thể đang đứng trước mặt thầy chủ nhiệm.

"Tình trạng của bệnh nhân đang dần cải thiện." Câu đầu tiên làm cho hai người trẻ tuổi yên tâm thả lỏng sống lưng, nhưng câu tiếp theo lại khiến bọn họ sợ hãi.

-------------Hết Chương 110-------------------

02/09/2023

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play