Editor: DiiHy

—--------------o0o—-------------

Tinh Tinh và Niên Cao điên cuồng chơi suốt cả ngày, vì quá hào hứng mà suýt chút nữa hai đứa bé quên luôn việc ăn trưa để tiếp tục chơi.

Tuy nhiên vẫn bị Bách Kỳ Ngọc cương quyết đưa vào nhà hàng, ăn đến nỗi bụng tròn vo.

Để tiêu thực, hai đứa bé nắm tay nhau đi thành một hàng ngang trước mặt Bách Kỳ Ngọc.

Bách Kỳ Ngọc sợ lạc mất bọn trẻ nên lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm vào bọn nhóc.

Đi dạo được một lúc, hắn đột nhiên nhận thấy xung quanh đây có rất nhiều cha mẹ dùng một sợi dây giống như dây thừng buộc vào tay con họ để bọn trẻ không đi lạc.

Bách Kỳ Ngọc cảm thấy thứ này rất tiện lợi, hắn chặn một người đàn ông trung niên trông có vẻ hiền lành: "Xin lỗi đã làm phiền, cho tôi hỏi thứ này anh mua ở đâu vậy?"

Hắn chỉ vào dây thừng dắt trẻ trên tay người nọ.

"Ý anh là dây dắt trẻ chống lạc này hả?" Người đàn ông trung niên vị người lạ chặn đường cũng không tức giận, anh ta nhìn hai đứa trẻ bên chân Bách Kỳ Ngọc liền cười hiểu ý, nhiệt tình chỉ đường cho hắn: "Anh đến cửa hàng lưu niệm bên kia xem, thường thì những chỗ đó sẽ bán."

"Vâng, cảm ơn anh." Sau khi cảm ơn xong, Bách Kỳ Ngọc dẫn Tinh Tinh và Niên Cao đến cửa hàng để mua hai cái dây chống lạc cho trẻ.

Một hồng một xanh, Tinh Tinh và Niên Cao mỗi người đeo một cái và cùng cột vào tay Bách Kỳ Ngọc.

Điều này đúng là giúp cho việc chăm sóc trẻ con thuận tiện hơn rất nhiều, ít nhất là Bách Kỳ Ngọc không phải liên tục nhìn chằm chằm vào hai đứa bé nữa, tinh thần thả lỏng hơn.

"A, kẹo bông!" Tinh Tinh nhanh mắt nhìn thấy sạp bán kẹo bên lề đường, hai mắt lập tức sáng lên, kéo Niên Cao chạy đến đó.

Chạy, chạy, chạy. Sao lại không chạy được?

Tinh Tinh ngơ ngác quay đầu nhìn sợi dây đeo trên cổ tay, muộn màng nhận ra Bách Kỳ Ngọc không chịu đi theo.

Cô bé tìm kiếm bóng dáng Bách Kỳ Ngọc trong đám đông, Bách Kỳ Ngọc chân dài dáng cao nổi bật trong đám người nên Tinh Tinh rất nhanh xác định được mục tiêu.

"Chú. . . Chú Bách?" Tinh Tinh muốn chạy tới, nhưng đi được một nửa lại do dự dừng lại.

Bởi vì bé nhìn thấy người đứng trước mặt chú Bách.

Người nọ mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đội mũ vành đen rộng che khuất khuôn mặt, toàn thân hắn được bao bọc kín mít, ngay cả đôi bàn tay đáng lẽ nên lộ ra ngoài cũng được giấu trong đôi gang tay đen.

Rất huyền bí.

"Chú nhỏ." Tinh Tinh yên lặng, nhưng không có nghĩa là Niên Cao cũng như thế.

Tiếng cậu bé hét lớn đã trực tiếp thu hút ánh mắt của Bách Kỳ Ngọc và người đàn ông nọ.

Người đàn ông thần bí quay đầu lại, ánh mắt rơi thẳng vào Tinh Tinh, vẻ mặt phức tạp.

Tinh Tinh không nhìn lại hắn ta.

Trong lúc cô bé chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đối phương đã bước nhanh về phía này, ngồi xổm trước mặt bé.

Ngay lập tức tay Bách Kỳ Ngọc đã giữ chặt vai người này.

"Đừng lo, tôi không có ác ý."

Người đàn ông bí ẩn như cảm nhận được sức lực mạnh mẽ từ bàn tay đang đặt trên vai mình, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tinh Tinh.

Không ngoài dự đoán, trên mặt hắn cũng đeo một chiếc khẩu trang màu đen, chỉ để lộ một đôi mắt đen nhánh.

Tinh Tinh ngơ ngác nhìn lại đối phương, nhìn vào sâu trong mắt hắn ta, thấy hình ảnh chính mình phản chiếu trong đó.

Đó là một đôi mắt rất trong trẻo, người có được đôi mắt này không thể nào là người xấu.

Trẻ con có cách thức rất đặc biệt để đánh giá một người là tốt hay xấu, ít nhất bây giờ Tinh Tinh không cảm thấy người chú xa lạ trước mặt mình là người xấu.

Cô bé bỏ qua cách ăn mặc kì lạ của đối phương, lễ phép cười nói: "Chú tìm Tinh Tinh có chuyện gì không ạ?"

"Chú bị lạc đường." Người đàn ông thần bí nói, mặc dù nhìn hắn ta không có vẻ gì giống với đi lạc: "Chú không tìm được đường, cháu có thể chỉ giúp chú chỉ đường không?"

"Lạc đường sao?" Tinh Tinh nghiêng đầu: "Vậy chú muốn đi đâu ạ?"

Khi hỏi đường cũng phải cho người ta biết địa điểm cụ thể mình muốn đến chứ.

"Chú không biết, cháu tùy tiện chỉ cho chú một con đường đi."

"Vậy thì. . ." Tinh Tinh khó xử gãi đầu: "Nếu chú không tìm thấy đường về nhà thì phải đi tìm chú cảnh sát."

"Thật sao?" Người đàn ông lẩm bẩm, sau đó cười khẽ: "Cảm ơn cháu nhé."

Tiếng cười của hắn rất hay, giống như trúc xanh mùa hạ lay động trong gió hè, trong trẻo sảng khoái, khiến Tinh Tinh hơi thất thần.

Khi cô bé định thần lại, trên tay đã có một hộp quà được gói rất tinh xảo, dường như bên tai vẫn còn văng vẳng lời đối phương nói trước khi rời đi.

"Cái này tặng cho cháu, cảm ơn."

Trong lòng Tinh Tinh có một cảm giác rất kỳ quái, bé cảm thấy đối phương muốn nói không phải là cảm ơn, mà là. . .

Quà sinh nhật.

Nhưng điều này làm sao có thể được?

Một người xa lạ sao có thể biết sinh nhật của bé là ngày nào, vả lại sinh nhật bé đã trôi qua được vài ngày rồi.

Coi như là quà sinh nhật muộn.

Sự xuất hiện của người đàn ông thần bí tựa như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, tóe lên chút gợn sóng, nhưng mặt hồ rất nhanh phẳng lặng trở lại.

"Để chú giúp Tinh Tinh mở quà nhénhé?"

Bách Kỳ Ngọc lo rằng món quà không rõ nguồn gốc này sẽ không an toàn và muốn lấy nó khỏi Tinh Tinh.

"Không cần đâu, Tinh Tinh muốn tự mình mở quà."

Tinh Tinh từ chối sự giúp đỡ của Bách Kỳ Ngọc và tự mình mở quà.

Bên trong hộp có một món quà.

Đó là một chiếc khóa vàng nhỏ được chế tác tinh xảo.

Bên trên khắc bốn chữ Như ý cát tường, là loại khóa trường mệnh mà người lớn hay cho trẻ con đeo để bảo vệ bình an.

Nếu hắn nhớ không nhầm, loại khóa này có thể mở ra, bên trong. . .

Quả nhiên, một bảng tên bằng vàng ròng có tên Tinh Tinh xuất hiện.

Sắc mặt Bách Kỳ Ngọc tối sầm lại.

Đúng là có mưu đồ mà đến, món quà này tuyệt đối không phải là tùy hứng tặng, đối phương đã sớm chuẩn bị xongg món quà này.

"Tinh Tinh, Niên Cao, e rằng hôm nay chúng ta phải về sớm một chút."

"Vâng ạ." Thực ra bọn họ đã chơi gần hết những trò có thể chơi rồi, ở lại đây cũng chẳng còn thú vị nữa, nên hai bạn nhỏ đồng ý về sớm.

Khi ba người rời đi, người đàn ông thần bí lại xuất hiện ở sau lưng bọn họ.

Hắn nhìn theo bóng lưng mấy người Tinh Tinh, tháo mũ và khẩu trang xuống để lộ khuôn mặt tuấn tú ngoài ba mươi.

Dáng người đàn ông đó cũng rất xuất sắc, vừa lộ ra khuôn mặt đã thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường, nhưng hắn ta không hề để ý, cứ đứng nhìn theo bóng lưng Tinh Tinh cho đến khi khuất bóng.

Một lúc sau, môi mỏng khẽ mấp máy, không tiếng động phun ra vài chữ.

--Tôi sẽ bảo vệ chị.

1

Như thể cảm nhận được điều gì, Tinh Tinh vô thức quay đầu lại nhưng chỉ thấy đám đông náo nhiệt, và không có người đàn ông thần bí nào ở đó.

***

Lại gặp được một người có thái độ khác biệt với Tinh Tinh.

Bách Kỳ Ngọc cau mày, hắn do dự có nên nói tin này cho những người khác hay không.

Hắn vốn định chia sẻ tin này với mọi người, nhưng sau đó lại nghĩ đến chuyện của Hàn Vi Lam bị ngăn cản, nên đã từ bỏ ý định này.

Nếu có manh mối gì hắn có thể tự mình điều tra, không cần phải suốt ngày giúp đỡ lẫn nhau với người khác.

Vì về sớm nên lời mời ăn tối với Phó Ti Cẩn cũng chết non, Bách Kỳ Ngọc nhắn tin nói với bên kia một tiếng, và sau khi nhận được câu trả lời không có vấn đề gì, hắn liền đưa hai đứa bé về nhà.

Về nhà của hắn.

Xe chạy đến cổng tiểu khu, tình cờ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc đang đứng ở đó.

Bách Kỳ Ngọc lập tức đạp phanh, hơi nheo mắt: "Hàn Vi Lam?"

Hàn Vi Lam chú ý tới chiếc xe đột ngột dừng bên cạnh, ánh mắt cô nhìn theo cửa kính xe dần hạ xuống, lướt qua Bách Kỳ Ngọc, trùng hợp dừng trên người Tinh Tinh đang ngồi ở ghế sau.

"Có muốn cùng đi ăn tốitối không?"

Hàn Vi Lam mỉm cười, không phải nụ cười quyến rũ phong tình vạn chủng như trước kia, ngược lại hơi gượng gạo, ngay cả khuôn mặt cô ấy cũng tái nhợt, không biết có phải do thời tiết quá lạnh hay không.

"Lên xe."

Bách Kỳ Ngọc mở chốt khóa cửa xe để hàn Vi Lam lên.

Thay vì chọn ghế phụ, cô ấy lại ngồi ở hàng ghế sau cùng Tinh Tinh và Niên Cao.

"Cháu có nhớ dì không?" Đối mặt với đôi mắt trong veo của Tinh Tinh, đầu Hàn Vi Lam hơi cúi, che đi đôi mắt đỏ hoe.

Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào Hàn Vi Lam một lúc lâu, rồi đột nhiên nắm lây bàn tay lạnh cóng của cô ấy, ôm vào lòng: "Lam Lam bị cảm lạnh rồi, để Tinh Tinh sưởi ấm cho nhé."

Đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ từ đứa trẻ, mũi Hàn Vi Lam chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt.

Cô không bao giờ ngờ rằng cuộc sống sẽ xoay chuyển nhanh đến thế.

Mới lúc sáng cô còn vui mừng vì mình đã thoát được, nhưng bây giờ hiện thực tàn khốc buộc cô phải đối mặt với những người mà cô không dám gặp nhất.

Vì tính bảo mật của cuộc trò chuyện, bách Kỳ Ngọc đã đưa Hàn Vi Lam và hai đứa bé đến một nhà hàng có tiếng về độ riêng tư và đặt một phòng riêng.

"Cô muốn ăn gì thì cứ gọi."

Bách Kỳ Ngọc lịch sự đưa thực đơn đến trước mặt Hàn Vi Lam và không nói thêm câu nào nữa.

Nếu Hàn Vi Lam đã chủ động tìm đến thì cô nhất định sẽ chủ động nói rõ mục đích của bản thân, hắn không cần phải vội.

Hàn Vi Lam cầm thực đơn và tùy tiện gọi vài món. Bách Kỳ Ngọc nhận ra tất cả đều là món Tinh Tinh yêu thích, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhưng hắn không nói gì.

Trong khi chờ đồ ăn được dọn ra, Hàn Vi Lam vẫn cúi đầu không nói gì, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng.

Vốn tưởng sự im lặng này sẽ kéo dài mãi, nhưng Tinh Tinh đã phá vỡ nó: "Lam Lam."

Cô nhóc đứng dậy, vươn tay đẩy chiếc đĩa điểm tâm nhỏ trên bàn đến trước mặt Hàn Vi Lam: "Lam Lam ăn đi."

Hàn Vi Lam thường đi ăn với Tinh Tinh, cả hai đều thích những món khai vị.

Vì công việc của Hàn Vi Lam rất bận rộn, cô thường không có thời gian ăn cơm nên mỗi lần ra ngoài ăn đều giống như một con ma đói đầu thai, ăn bất cứ thứ gì có thể ăn được.

Và quá trình chờ đợi phục vụ mang thức ăn lên là thời gian khó chịu nhất, vừa mong đợi mỹ thực, lại vừa không chịu được cơn đói nên chỉ có thể ăn món khai vị trước để cầm cự.

Đây chỉ là một hành động rất nhỏ, ngay cả Tinh Tinh đã mất trí nhớ cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy.

Nhưng qua mắt của Hàn Vi Lam, nó lại giống như một tảng đá lớn mạnh mẽ giáng vào tim cô.

Cô bất ngờ bộc phát.

"Tôi xin lỗi, xin lỗi, rất xin lỗi. . ." Hàn Vi Lam lấy tay che mặt, không kiềm chế được bật khóc.

Hàn Vi lam đột nhiên khóc làm cho Bách Kỳ Ngọc sợ hết hồn, vô thức rút vài tờ giấy cho cô: "Cô không sao chứ?"

Hắn bổng cảm thấy hối hận, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tinh Tinh, cảm giác này càng nặng hơn.

Biết thế hắn đã nghe lời Phó Hành, không nên đi trêu chọc Hàn Vi Lam.

Giờ phải làm sao đây?

Cũng may sau khi khóc một lúc, Hàn Vi Lam đã điều chỉnh đuocej cảm xúc,dần bình tĩnh lại.

Hai cánh tay cô buông thõng, đây là lần đầu tiên bóng dáng mảnh mai này cho người ta cảm giác yếu đuối bất lực đến thế. Không biết chuyện gì đã xảy ra mà ép cho một nữ cường nhân đến mức này.

"Rất xin lỗi, tôi biết mình không nên đến tìm anh, nhưng tôi đã không còn cách nào nữa rồi." Cầm khăn giấy lau nước mắt, Hàn Vi Lam khàn giọng nói: "Anh có thể. . . có thể cho tôi mượn chút tiền không?"

Vay tiền?

Bách Kỳ ngọc hơi nhướng mày: "Cô muốn mượn bao nhiêu?"

"Năm triệu." Đây không phải một con số nhỏ, nhưng cũng không lớn đối với Bách Kỳ Ngọc.

"Được."

"Anh yên tâm, tôi đang làm thủ tục chuyển nhượng cửa hàng và nhà ở, chỉ là bây giờ tôi cần tiền gấp nên mới phải đến mượn anh, sau khi tôi bán được những tài sản kia tôi sẽ trả cho anh ngay. . . Anh nói gì?"

Hàn Vi Lam vẫn còn luyên thuyên về kế hoạch trả tiền của mình, nhưng khi nói xong mới giật mình nhận ra Bách Kỳ Ngọc đã đồng ý.

Cô hơi sửng sốt, đôi mắt phượng quyến rũ mở to. . .

—----------Hết Chương 95—-------------

02/07/2023

Hy: Lại sắp có biến rồi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! (⁠ ⁠◜⁠‿⁠◝⁠ ⁠)⁠♡

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play