Dưới sân là Nhị trưởng lão, trọng tài của trận chiến…
“Ngươi dám!”
...trên đài là Tiêu Chiến, Gia chủ Tiêu Gia và cũng là cha của Tiêu Viêm…
“Tiêu Viêm ca ca, cẩn thận!”
...cùng với Huân Nhi ở trên khán đài, hàng loạt tiếng la thất thanh liên tục vang lên từ các hướng khi mà ở trên đài, một Tiêu Ninh vốn đã ngã xuống đất vậy mà lại bất thình lình bật dậy và…
“Tiểu hỗn đản, chết đi!”
“Thiết Sơn Quyền”
...đánh lén Tiêu Viêm!
Không sai! Chính là đang nằm im trên mặt đất, bỗng nhiên bật dậy và lao tới tấn công người khác đấy.
Để cho rõ ràng thì không phải cứ tấn công từ sau lưng hay điểm mù mới được gọi là đánh lén đâu, mà mọi hành động gây hại cho người khác có chủ đích, trong bối cảnh đối phương không hề có ý thức phòng bị, đều bị gọi chung là đánh lén rồi. Nên là… dù Tiêu Ninh vẫn sử dụng một môn quyền pháp quen thuộc và được đánh ra từ trước mặt Tiêu Viêm, nhưng đánh lén chính là đánh lén!
Mà, đánh lén hay không lúc này cũng không quan trọng nữa, bởi vì…
“Trạng thái này… hắn dùng Tăng Khí Tán!”
...xuất thân là người nhà thương hội, Nhã Phi lập tức nhận ra thực lực của Tiêu Ninh có vấn đề.
Ầm!
“Khốn kiếp!” - Nghe được lời này, Tiêu Chiến càng tức giận hơn, một quyền đập mạnh xuống bàn, ánh mắt như sư tử gắt gao nhìn về phía Đại Trưởng Lão: “Lão già, con ta mà ra vấn đề, bồi cả mạng cháu người vào cũng không đủ đâu!”
Bị người ta đe dọa trước mặt bao nhiêu quan khách, nhưng Đại Trưởng Lão bên này cũng chỉ biết cười khổ mà thôi. Tiềm lực “Đấu Hoàng” của Tiêu Viêm hiển hiện rõ ràng như vậy, nếu cháu hắn mà đánh trọng thương, tệ hơn nữa là phế tên kia tại đây, thì e rằng một cái mạng Tiêu Ninh, cộng thêm cả cái mạng già của hắn nữa cũng đủ bồi a.
Trở lại với dưới sân.
Sử dụng Tăng Khí Tán, thực lực Tiêu Ninh được tăng lên Đấu Giả trong thời gian ngắn, điều này trực tiếp giúp sức mạnh và tốc độ của hắn tăng cao, gián tiếp làm cho quyền kình thể hiện ra bên ngoài cuồng bạo hơn rất nhiều.
Chỉ là…
“Quá chậm!”
...khóe miệng Tiêu Viêm vậy mà cong lên nụ cười lạnh, cùng với một đạo hàn mang lóe lên trong ánh mắt.
So với các chiêu thức, đòn thế và đấu kỹ mà “biểu ca/lão sư” hằng ngày vẫn dùng để đánh hắn, một quyền này của Tiêu Ninh đơn giản chính là quá chậm!
Và như để chứng minh cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường thấy rằng cái gì gọi là thiên tài, cái gì gọi là khiêu chiến vượt cấp, Tiêu Viêm cứ thế lẳng lặng chờ cho quyền phong thổi loạn mái tóc, quyền kình áp sát lồng ngực mình, đến khi trái tim của hàng trăm người xem đều đã treo lên tới cổ họng, hắn mới…
Soạt!
...hai tay dang rộng một góc 180 độ, cả người… té ngửa về phía sau.
Đúng vậy! Chính là ngã ngửa về phía sau đấy!
“Hắn định làm gì!?”
Ngay tại thời điểm câu hỏi kia đồng thời bật ra trong đầu tất cả mọi người, thì đáp án cũng lập tức được Tiêu Viêm đưa ra.
“Đả Cẩu Bổng Pháp, thức thứ ba…”
Chỉ thấy nửa thân trên đang ngã ngửa của hắn bỗng xoay ngang một góc 90 độ, toàn bộ trọng tâm bị dồn hết vào một cánh tay phải duy nhất làm trụ, tay trái giữ nguyên động tác giơ ngang để giữ thăng bằng, còn hai chân lại trước sau lần lượt vẽ lên hai vòng cung đẹp đẽ ngược lên bầu trời, cuối cùng mới…
“Chuyển Tự Quyết - Ác Khuyển Hồi Giảo*”
Bốp!
...nhẹ nhàng đá thẳng vào gáy Tiêu Ninh.
Như vậy, đáp án cuối cùng cho nghi ngờ của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường, chính là chiêu thứ nhất Ác Khuyển Hồi Giảo, của thức thứ ba Chuyển Tự Quyết, từ Đả Cẩu Bổng Pháp của Hoàng Dung, được đánh ra bởi Tiêu Viêm!
Về phần Tiêu Ninh, cả người đang lao như mũi tên về phía trước mà sau gáy bị trúng một cước thì hạ tràng ra sao, tin chắc ai cũng đã rõ.
“A! Aaaaa…”
Đạp! Đạp! Đạp! Đạp! Đạp!
Bịch! Soạttt…
Một lần nữa mất thăng bằng trầm trọng, một lần nữa cái cằm đáng thương của hắn lại chạm đất, mông lại lên trời, và một lần nữa… tư thế cẩu cạp thí được tái hiện thành công.
Mà, cũng phải nói qua là tuy rằng sau gáy luôn được biết đến như một trong những tử huyệt của con người, nhưng dù sao hiện tại Tiêu Ninh vẫn đang là một Đấu Giả nhờ cắn thuốc, cộng thêm từ đầu đến cuối Tiêu Viêm đều chưa từng có ý định giết người, nên là sẽ không có ai phải chết ở đây đâu.
Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!
Nên là, ngay sau khi động tác… nhảy hip-hop đẹp đẽ trên sàn kết thúc, Tiêu Viêm tiếp tục ngựa không dừng vó ra sức chạy đà, sau đó giẫm mạnh xuống mặt đất đem cả người bắn lên không trung, cùng lúc đó chân phải cong như dây cung bị kéo căng, và cuối cùng…
“Bạt Cẩu Triều Thiên*”
Bốp!
...không chút ngần ngại tung ra một cước cực mạnh thẳng vào bức tranh “Cúc Hoa Vọng Thiên” đang được Tiêu Ninh trưng bày trước mắt mọi người, qua đó đem cả họa sĩ, lẫn tranh đá xuống võ đài.
Toàn trường tĩnh lặng!
So với trước đó càng triệt để, càng tuyệt đối, đến mức Tiêu Mị, Tiêu Ngọc, Huân Nhi, Nhã Phi… những mỹ nữ này đều quên mất nhã nhặn, cứ thế giống đám nam nhân xung quanh trợn mắt, há hốc mồm.
Tiêu Ninh chết sống thế nào, không một ai quan tâm. Bởi vì tất cả sự chú ý của mọi người đều đã bị thân ảnh không lấy gì làm vạm vỡ nhưng lại đủ kình bạo trên thực lực, thần bí trong lớp áo bào đen nhưng vẫn chói sáng nhờ thiên phú trên đài kia thu hút sạch sành sanh rồi.
Khác với trong nguyên tác, nơi mà bên cạnh thiên phú tu luyện của Tiêu Viêm, mọi người cũng đồng thời bị bất ngờ bởi những đấu kỹ không thuộc Tiêu Gia được hắn liên tục đem ra sử dụng. Ngày hôm nay, dưới bàn tay nhào nặn của Tiêu Thiên, những gì trùng kích tâm linh các khán giả lại bị lái sang… thân thể của Tiêu đại thiên tài.
Liên tục phải thực hiện những động tác có độ khó cao không tưởng, đồng nghĩa với cả sức bền, sức bật, lẫn khả năng chịu đựng của cơ bắp đều bị đem ra thử thách, nhưng đến hiện tại khi trận đấu kết thúc rồi, Tiêu Viêm trong mắt mọi người vẫn một bộ phong khinh vân đạm, mặt không đỏ, hơi thở không loạn.
Cảm giác cứ như hắn mới vờn gục Tiêu Ninh chứ không phải là đánh gục a!
Cả cái quảng trường Tiêu Gia cứ thế tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim chóc và tiếng gió là tạt qua tai mọi người, mãi cho đến khi…
“Xin hỏi… tỉ thí kết thúc chưa ạ?”
...Tiêu Viêm lạnh nhạt mở miệng nói một câu như vậy thì tình hình mới bắt đầu có thay đổi.
Nhị trưởng lão miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt già nua hiện lên vẻ phức tạp nhưng ánh mắt giấu không được vui mừng khẽ gật đầu. Chỉ là…
“Ta tuyên bố…”
“Khoan đã!”
...đang lúc hắn muốn la thật lớn cho thỏa cõi lòng thì một tiếng thét chói tai khác lại vang lên cắt ngang.
“Tiêu Ngọc, ngươi muốn làm gì!?”
Tiêu Viêm lộ ra thiên phú “Đấu Hoàng tương lai”, chắc chắn không thể đắc tội. Nhưng Tiêu Ngọc hiện đang là cao đồ của Già Nam học viện, tội này… cũng không thể đắc. Làm người đứng giữa, Nhị trưởng lão chỉ có thể bất đắc dĩ hô lên cho có lệ một tiếng như vậy mà thôi.
Dưới đài, Tiêu Ngọc đem Tiêu Ninh giao cho người khác mang đi chữa trị, sau đó tung người lên đài, ngón tay thon gọn chỉ thẳng mặt Tiêu Viêm.
“Tiểu tử, Tiêu Ninh dù sao cũng là biểu ca của người, tại sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy?”
Từ bé đã không hợp nhau, sau sự kiện “vô tình” kia nghiễm nhiên trở thành oan gia ngõ hẹp, hiện tại lại bị người ta chỉ thẳng mặt hỏi tội, đương nhiên Tiêu Viêm cũng chẳng muốn nể nang gì.
“Chưa bàn tới chuyện cắn dược trong một cuộc tỉ thí vô nghĩa là phạm quy, chỉ hỏi ngươi một câu là ta xem hắn như biểu ca, rồi con mắt nào của ngươi thấy hắn xem ta là biểu đệ đâu?
Ngươi nói ta xuống tay độc ác, vậy lúc hắn ra tay như muốn đoạt mạng ta, ngươi nói hắn có độc ác hay không?
Nếu không phải ta kỹ cao một bậc mà phản kích thành công, lúc này người nằm dưới đó chính là ta a. Rồi đến lúc đó ngươi có vì ta nói một lời công bằng không?
Tiêu Ninh hắn là người, bộ Tiêu Viêm ta không phải người chắc?”
“Ta…” - Bị người ta ngay mặt vạch trần, Tiêu Ngọc có chút á khẩu. Tuy nhiên, có câu lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho đập được nhau, gì chứ ngang ngược thì nữ nhân tự xưng số hai thì không ai số một đâu: “Ta không quan tâm ngươi ngụy biện cái gì, chỉ biết rằng ngươi đánh trọng thương đệ đệ ta, ta muốn hướng ngươi khiêu chiến. Có bản lĩnh thì tiếp nhận đi!”
“Tiêu Ngọc, đây là Lễ Thành Nhân, không phải nơi ngươi có thể ngang ngược!” - Nhị trưởng lão càng lúc càng bất đắc dĩ, nhưng ngoài quát đổng ra, hắn cũng có làm được cái gì thiết thực đâu.
“Như nào? Không dám tiếp nhận?” - Khóe miệng Tiêu Ngọc cong lên nụ cười lạnh, trong mắt ánh lên sự giảo hoạt: “Ngươi có phải nam nhân hay không, liền nữ nhân khiêu chiến đều sợ không dám nhận à?”
Nhận, thua là cái chắc. Chưa nói tới chuyện đẳng cấp đối phương cao hơn, chỉ riêng vấn đề tiêu hao nãy giờ thôi cũng đã đủ để Tiêu Viêm uống một bình rồi.
Nhưng không nhận thì có khác gì trước mặt hàng trăm tộc nhân và bao nhiêu quan khách sun vòi nhận mình không phải nam nhân đâu?
“Làm sao bây giờ!?”
...
Ác Khuyển Hồi Giảo: Chó dữ… cắn ngược.
Bạt Cẩu Triều Thiên: Đập chó lên trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT