"Ta... ta sai... rồi sao!?"

“Mà thôi, chuyện đã đến nước này, bây giờ có trách ngươi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.” - Nhìn thấy Tiêu Viêm một mặt “mất niềm tin vào cuộc sống”, Tiêu Thiên chỉ biết lắc đầu thở dài: “Việc quan trọng trước mắt là phải nghĩ ra cách đối phó cái tử cục chắc chắn sẽ đến này đã, sau đó tính gì thì tính.”

“À…”

Soạt!

Nghe được những lời này, Tiêu Viêm giống như kẻ sắp chết đuối lại vớ được cọng cỏ cứu mạng, cả người lập tức từ dưới đất bắn bật dậy, đồng thời…

“Tiêu Thiên biểu ca, ngươi vừa liếc mắt liền nhìn thấu vấn đề như vậy, có phải là đã sớm có cách giải quyết nó rồi, đúng không?”

...chạy tới bên cạnh Tiêu Thiên và bám lấy cánh tay người sau.

“Có gì ngồi xuống nói! Còn nữa…” - Tiêu Thiên một mặt ghét bỏ đẩy Tiêu Viêm ra khỏi người mình: “Sau này đừng có ôm ấp ta như vậy, mất công Huân Nhi nha đầu kia nhìn thấy lại tưởng chúng ta có gian tình!”

“A! À… vâng…”

Xuất thân là một kẻ xuyên việt, Tiêu Viêm nhanh chóng nhận ra hành động “bám lấy cánh tay nam nhân và lắc a lắc” vốn chỉ nên là nữ nhân làm với nam nhân thôi thì hay, chứ hai nam nhân mà làm với nhau thì đúng là có hơi… đau ass, rát mông lắm.

Cho nên… cách xa một chút, ít nhất cũng phải được một sải tay(~50cm), và quan trọng nhất là không đụng chạm!

“Tiêu Thiên biểu ca, về ước hẹn ba năm của ta…”

“Không vội!” - Tiêu Viêm gấp, nhưng Tiêu Thiên thì không: “Ta còn chưa có uống đủ đây.”

Nói, hắn giơ tay về phía chiếc bình rượu đang nằm ngang trên đất do Tiêu Viêm đánh rơi lúc nãy, và…

Vụt!

...chiếc bình cứ thế bị một lực lượng vô hình hút tới bên này.

“Cũng may là bình hồ lô nên rượu chưa bị đổ hết ra ngoài.” - Khẽ xoa xoa miệng bình, Tiêu Thiên lại làm một ngụm nhỏ: “Nói cho ngươi biết, rượu này thế nhưng mà là hàng đặc chế, không phải ai cũng có may mắn được uống đâu, đánh đổ như vậy rất lãng phí.”

Ở hướng ngược lại, Tiêu Thiên có thể bình tĩnh uống rượu, nhưng Tiêu Viêm thì không. Bởi vì…

“Đấu khí ngoại phóng, lẽ nào Tiêu Thiên biểu ca…”

Vụt!

Đang lúc Tiêu Viêm bán tín bán nghi chuyện gì đó trong lòng, thì chiếc bình hồ lô rượu kia lại một lần nữa được Tiêu Thiên ném qua.

“Uống đi cho ấm người rồi chúng ta nói chuyện.”

“Vâng!”

Ực!

Không chút chậm trễ, Tiêu Viêm vội vàng uống một ngụm lấy lệ, sau đó đem ánh mắt chờ mong hướng về phía Tiêu Thiên.

Và không để cho biểu đệ của mình chờ lâu, Tiêu Thiên lập tức mở miệng.

“Haiz! Ta nói Tiêu Viêm biểu đệ, bây giờ cứ cho là ngươi có quyền tự quyết thắng bại trong trận chiến ba năm sau đi, vậy thì dựa theo những gì ta vừa mới phân tích, ngươi nghĩ mình nên thắng hơn, hay là nên thua hơn?”

Câu hỏi này vừa ra, Tiêu Viêm lập tức… cứng họng.

Thắng, đồng nghĩa với đắc tội “Đấu Hoàng” Vân Vận, “Gia Mã Đệ Nhất Tông” Vân Lam Tông, và cả “Sư Tâm Nguyên Soái” Nạp Lan Kiệt cùng toàn bộ Nạp Lan Gia.

Tình huống của Tiêu Gia hiện tại là không địch lại bất kỳ ai trong số những thế lực kể trên, cho nên… không thể thắng!

Nhưng nếu thua, thì không chỉ bản hắn, mà là toàn bộ Tiêu Gia sẽ mất hết mặt mũi, uy tín và sĩ khí, khi đó việc bị Áo Gia và Gia Liệt Gia hai gia tộc còn lại tại Ô Thản Thành liên hợp đánh sập sẽ là kết cục không thể tránh khỏi. Tức là… thua cũng không thể luôn!

Đánh còn chưa đánh, nhưng thắng không được, thua cũng không xong. Cái nan đề này… làm sao giải đây!?

“Không trả lời được sao?” - Tiêu Thiên cười nhạt lắc đầu: “Bởi vậy mới nói, nếu như lúc đó ngươi chịu khó suy tính kỹ hơn trước khi làm việc thì bây giờ đâu phải khổ đến mức tự vác đá đập chân mình như vậy chứ. Lần này xem như rút ra một bài học a!”

Mặc cho Tiêu Thiên chê cười, Tiêu Viêm cũng chỉ có thể mím môi gật đầu chịu trận. Lỗi tại bản thân rành rành, hắn có thể phản bác thế nào được nữa đây.

“Thôi, chuyện qua rồi, biết nhận lỗi và rút kinh nghiệm là tốt. Vấn đề quan trọng trước mắt là phải tính đường giải quyết cái câu hỏi khó kia trước đã.” - Lại nhấp một ngụm nhỏ, Tiêu Thiên lần nữa đưa bình rượu qua cho Tiêu Viêm: “Như ta đã nói trước đó, và ngươi cũng đã nghĩ qua, thì trận chiến ba năm sau, ngươi ngàn vạn lần không nên thắng, nhưng đồng thời, cũng không được phép thua.

Vậy thì cách giải quyết duy nhất cho tình huống này, chính là… không đánh!”

“Khụ… khục… khục…”

Nghe được đáp án của Tiêu Thiên biểu ca nhà mình, Tiêu Viêm xém chút nữa thì sặc rượu ra bằng đường lỗ mũi.

Không đánh có khác mẹ gì nhận thua đâu!? Không, so với thua còn nhục nhã hơn ấy chứ. Dù sao thì lâm trận rút lui chính là đệ nhất nhục trong bách nhục a!

“Tiêu Thiên biểu ca, ngươi đừng đùa nữa có được không!? Ta thật sự không có tâm trạng…”

“Đùa!? Ta đùa với ngươi bao giờ!?” - Tiêu Thiên trợn cả mắt lên: “Đánh thắng bị diệt tộc, đánh thua cũng bị diệt tộc, vậy thì không đánh chính là cách duy nhất chứ còn gì nữa. Nếu ngươi có cao kiến khác tốt hơn thì cứ nói ra đi, ta đang nghe đây.”

“Ta… ta không có, nhưng không đánh mà lùi là nhất định không thể…”

“Tch! Chọc ngươi chơi thôi, nam nhân Tiêu Gia chúng ta sao có thể là loại người lâm trận rút lui được chứ.” - Bật cười giật lấy bình rượu trên tay Tiêu Viêm, Tiêu Thiên lại nhấp và nói: “Trận chiến này tuyệt đối không thể đánh, hay nói cách khác, rút lui là việc chắc chắn phải làm. Chỉ có điều, cái cách mà ngươi rút lui khỏi nó như thế nào mới là quan trọng, bởi vì nó sẽ trở thành mấu chốt quyết định sự tồn vong của Tiêu Gia chúng ta.”

“Ý của ngươi là…”

“Trở thành luyện dược sư!” - Tiêu Thiên cuối cùng cũng nói ra toàn bộ ý định của mình: “Chỉ cần ngươi sở hữu một tấm huy chương luyện dược sư hợp pháp, thì bất kể kết quả trận chiến ba năm sau là ngươi thắng, hay bại, Tiêu Gia vẫn sẽ luôn được đảm bảo an toàn. Ít nhất là tại Ô Thản Thành.

Đây là bước đi quan trọng nhất định phải được đảm bảo trước tiên, sau đó hãy tính tới việc làm sao để thắng được Nạp Lan Yên Nhiên.”

Đáp án này vừa ra, hai mắt Tiêu Viêm lập tức sáng bừng, chỉ là…

“Tiêu Thiên biểu ca, về mặt lý thuyết mà nói, kế hoạch của ngươi đúng là không sai. Nhưng trên thực tế thì… luyện dược sư cái nghề nghiệp này… không phải cứ muốn là sẽ làm được đâu.”

...rất nhanh chúng liền ảm đạm trở lại.

Luyện Dược Sư đúng là cao quý thật đấy, khả năng hiệu triệu mạnh thật đấy, nếu có thực lực cấp hai trở lên thì dùng sức một người chống lên một cái gia tộc cũng không phải là nói chơi. Tuy nhiên, để có được những cao quý đó trên mình, họ cũng phải đánh đổi bằng thời gian, nỗ lực, công sức, và đương nhiên không thể không kể đến tài nguyên, cùng một yếu tố tối quan trọng nữa, đó là thiên phú.

Không có thiên phú thì nhập môn đều không được, thậm chí sau đó… à mà làm gì có sau đó nữa đâu!

“Ta biết chứ, nhưng… ngươi có chắc là mình không có bản lĩnh luyện dược không?” - Tiêu Thiên cũng chẳng vì Tiêu Viêm nản chí mà mất tinh thần: “Theo ta được biết thì hình như ngươi chưa từng thử học tập luyện dược a?”

“Nói thì nói như vậy, nhưng cái tỉ lệ thành công của việc đó…” - Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu.

Hắn không nói hết câu, nhưng tin chắc Tiêu Thiên cũng tự có hiểu rõ.

Cái này giống như hai người nói chuyện với nhau, một người khăng khăng rằng rùa nhanh hơn thỏ, trong khi đó người còn lại quả quyết là thỏ nhanh hơn. Thì về lý thuyết mà nói, cơ hội để rùa nhanh hơn thỏ là có, thậm chí cao tới 50%, nhưng thực tế như thế nào hẳn là không cần phải bàn cãi a.

Cho nên đây không phải là bàn lùi, mà Tiêu Viêm chỉ đang dựa theo nhân chi thường tình để nhìn nhận tình huống mà thôi.

Tuy nhiên…

“Tiêu Viêm biểu đệ, ngươi… tin ta hay không?”

...Tiêu Thiên bỗng nhiên hỏi một câu như vậy khiến Tiêu Viêm cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Tiêu Thiên biểu ca, ngươi… có ý gì?”

“Ý gì sau đó ngươi sẽ biết. Hiện tại trả lời ta, có hay không, ngắn gọn, dứt khoát vào!”

“...”

Sau chốc lát trầm ngâm, đáp án mà Tiêu Viêm đưa ra là… gật đầu!

Tuy rằng trước ngày hôm nay, ấn tượng về Tiêu Thiên trong lòng hắn là cực kỳ hạn chế. Thế nhưng từ cái cách vị biểu ca này chưa từng khinh thường tu vi thụt lùi của hắn như những tộc nhân Tiêu Gia khác; lại tốt bụng phân tích thiệt - hơn, đồng thời giúp hắn nghĩ cách giải quyết hậu quả của hành động nông nổi lúc chiều; và quan trọng nhất, là hành động giống như sử dụng Đấu Khí ngoại phóng, đặc trưng của Đại Đấu Sư, trước đó đã thuyết phục Tiêu Viêm gật đầu.

Nên biết rằng cha của hắn, chính là Tiêu Chiến - Gia chủ Tiêu Gia, năm nay đã ngót nghét năm mươi tuổi rồi nhưng cũng chỉ là một vị bát tinh Đại Đấu Sư mà thôi.

Nếu thực sự Tiêu Thiên có tu vi Đại Đấu Sư ở tuổi hai mươi, vậy thì hắn không thể nào là một người đơn giản rồi!

“Tốt! Nếu ngươi đã tin ta, vậy thì… cởi đồ ra đi!”

"..."

Thời gian như ngừng trôi, không gian cũng như đọng lại sau yêu cầu khá là… thẳng thắn từ Tiêu Thiên với Tiêu Viêm. Mãi cho đến khi…

“A! C-Cởi đồ… tại… tại sao!?” - Một tay Tiêu Viêm bất giác đưa lên che ngang ngực, tay còn lại... vòng ra phía sau che mông: “N-Nếu ngươi có… có nhu cầu kia… thì … thì chịu khó tìm người khác đi… ta không…”

Soạt!

“Bớt nói nhảm, bảo cởi thì cởi đi!”

Tiêu Viêm có thời gian để lãng phí, nhưng Tiêu Thiên lại không rảnh như vậy. Nên là… không tự nguyện, thì… cưỡng bức!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play