“Ta… ta… xin lỗi…”

Trong phòng đều là hạng người ánh mắt độc ác, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra khóe mắt đã đỏ bừng và đôi vai gầy khẽ run rẩy của Nạp Lan Yên Nhiên đáng thương. Trước tới nay luôn một bộ cao cao quý quý, ngạo ngạo nghễ nghễ, từ sau khi gặp phải Tiêu Thiên liền biến thành dạng này.

Cao nhân tất hữu cao nhân trị a!

“Khụ… xin thay mặt Yên Nhiên cảm tạ lời răn dạy của Vô đại nhân.”

Con gái yêu bị khi dễ, Nạp Lan Túc đương nhiên không dễ chịu. Nhưng dễ chịu hay không hắn cũng phải cắn răng nói ra lời này, đơn giản là bởi nắm đấm người ta lớn hơn.

Quan trọng hơn là…

“Cái kia… không biết Vô đại nhân ngài định dùng cách gì giúp lão gia tử khu trừ Lạc Độc, và khi nào thì có thể tiến hành được?”

...mặc dù không trực tiếp nói ra, nhưng ai cũng hiểu rằng hành động trách mắng Nạp Lan Yên Nhiên của Tiêu Thiên có thể xem là một cách xác nhận gián tiếp rằng bản thân hắn có khả năng khu trục Lạc Độc rồi. Nếu chuyện này là thật, vậy chút khó chịu trong lòng Nạp Lan Túc kia xem như cháu gặp ông nội a.

“Phương pháp thì có nhiều, khác nhau ở tương quan thời gian trị liệu dài hay ngắn và mức độ đau đớn Nạp Lan lão gia tử phải chịu là nhiều hay ít thôi. Còn về thời điểm bắt đầu, muốn ngay lập tức cũng được, mà ngươi cần thời gian chuẩn bị cũng có thể. Tuy nhiên, ta có một điều kiện.”

“Quả nhiên!” - Lời của Tiêu Thiên vừa dứt, trong đầu tất cả mọi người đang có mặt trong phòng, bao gồm luôn Mỹ Đỗ Toa, đều nhảy ra cùng một suy nghĩ.

“Mời… mời ngài nói!”

Cả bàn tiệc đều nín thở sau một tiếng ngập ngừng của Nạp Lan Túc.

Bọn họ biết câu nói tiếp theo của “Vô đại nhân” rất có thể sẽ trực tiếp định đoạt tính mạng Nạp Lan Gia lão gia chủ, “Sư Tâm Nguyên Soái” Nạp Lan Kiệt, đồng thời gián tiếp ảnh hưởng tới Nạp Lan Yên Nhiên, thậm chí là thế cục của Gia Mã Đế Quốc.

Là “quốc gia đại sự” chân chính đấy!

Và dưới hàng chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình mang theo hy vọng có, mong chờ có, mà đầy thâm ý cũng có, Tiêu Thiên chỉ đơn giản là…

“Điều kiện của ta… sẽ được bàn riêng với Nạp Lan gia chủ sau. Nói ra chuyện này ở đây chỉ là muốn mọi người làm chứng cho ta rằng có một điều kiện như thế tồn tại mà thôi.”

...bẻ lái một pha khét lẹt khiến mười một người bên phía Gia Mã Đế Quốc, cộng thêm Mỹ Đỗ Toa bên này nữa là tổng cộng mười hai người… xém chút thì cùng nhau phun ra một ngụm nghịch huyết.

Không muốn nói thì đừng nói, nói được một nửa sau đó “bàn riêng” là có ý gì? Treo khẩu vị mọi người lên tận trần nhà như vậy rất vui sao? Hay lắm, thú vị lắm, lần sau đừng làm vậy nữa nha!

Mà, hụt hẫng thì hụt hẫng thế thôi, chứ mọi người thì kinh sợ thực lực và hung danh Mỹ Đỗ Toa, còn Mỹ Đỗ Toa lại sợ không có ai chơi cờ vua với nàng, thế nên đến cuối cùng cũng chẳng ai dám mở miệng nhắc lại cái vấn đề này với Tiêu Thiên.

Tuy nhiên, vấn đề Lạc Độc và Nạp Lan lão gia tử dẹp sang một bên được, nhưng vấn đề…

“Cái kia… dựa trên những chia sẻ của ngài trước đó, lão có thể hiểu rằng Tề Thiên Cung sẽ có đại diện tham gia vào Đại hội Luyện Dược Sư tới đây đúng không, Vô đại nhân?”

...Đại hội Luyện Dược Sư thì không đâu. Mà đã nói tới đan dược, thì người duy nhất có quyền lên tiếng bên phía cao tầng Gia Mã Đế Quốc sẽ chẳng thể là ai khác ngoài Hội trưởng Luyện Dược Sư công hội, “Dược Hoàng” Pháp Mã rồi.

“Không sai!” - Tiêu Thiên cũng chẳng ngại gì mà không nói ra ý định của mình: “Sau khi tiến hành phân tích các thông tin tình báo thu thập được, đánh giá cuối cùng của Tề Thiên Cung chúng ta là kỳ Đại hội Luyện Dược Sư tới đây đáng để tham gia, cho nên sẽ có đại diện của Tề Thiên Cung xuất hiện trên đài thi đấu.”

“Phân tích tình báo” bốn chữ này vừa ra, bên phía cao tầng Gia Mã Đế Quốc lập tức nhướng mày liếc nhau. Thông tin nhiều người biết thường sẽ được gọi là tin tức, còn “tình báo” là từ được dùng để nói tới những nội dung mang tính bí mật, khó điều tra và có tính tiêu cực nhiều hơn.

“Người đang làm, trời và Tề Thiên Cung chúng ta đang nhìn” câu nói nổi tiếng gần đây bất giác hiện ra trong đầu mọi người, khiến những kẻ não bổ lợi hại này nhịn không được nghĩ tới một khả năng, đó là… có người, hay tổ chức nào đó đang lên kế hoạch nhắm vào Đại hội Luyện Dược Sư!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền không có cách nào vung đi được, trong bối cảnh đích thân “Vô đại nhân” vừa nói rằng Tề Thiên Cung đã phân tích, đồng thời đánh giá qua mức độ “xứng đáng” phải nhúng tay của vụ việc này, cuối cùng mới đi đến quyết định hiện tại.

“Phải tăng cường điều tra!”

Không bàn mà hợp, một quyết định quan trọng cứ thế cùng lúc nảy ra trong lòng tám cao tầng của Gia Mã Đế Quốc. Về phần hỏi kỹ hơn… bỏ đi! Chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm là người ta sẽ không nói đâu, tốt nhất là đừng tự làm mất mặt mình.

Hết đề tài, cả căn phòng lẫn bữa tiệc bỗng nhiên trở nên yên ắng và ngột ngạt một cách lạ thường. Chỉ có Tiêu Thiên là vẫn thoải mái ăn ăn, uống uống như thể gần chục cặp mắt nhìn hắn chằm chằm kia hoàn toàn không tồn tại vậy.

Mãi cho đến khi…

“Ợ! Ừm, không tệ. Lâu rồi mới được ăn một bữa xứng đáng thời gian bỏ ra như thế này.”

...Tiêu Thiên có vẻ như đã lấp đầy dạ dày hắn, lúc này mới vừa lau miệng vừa gật gù, sau khi đánh ợ một tiếng vô cùng bất nhã.

Phải là người khác có khi đã bị chém thành tám khối rồi á, đáng tiếc, bởi vì hắn là Vô đại nhân nên chẳng ai dám nói, dám làm, thậm chí dám thái độ gì với hắn cả.

Mà, người ta không nói, không thái độ không có nghĩa là Tiêu Thiên cũng sẽ thế đâu. Ngược lại…

“Nghĩ tới, Nhã Phi tiểu thư, hai cô nàng ta gửi chỗ ngươi vẫn ổn cả chứ?”

...no cái bụng rồi cũng nên là lúc lo cho thuộc hạ của mình mới được.

“A! Chuyện đó… Thanh Lân cô nương vẫn ổn. Được tin Vô đại nhân sẽ đến Đế Đô nên cô nàng nhỏ kia nhất quyết đòi phải đi gặp ngài. Ta cũng đã tự ý quyết định sáng ngày mai sẽ dẫn nàng đến gặp ngài, mong Vô đại nhân không trách.” - Bất thình lình bị nhắc tên, Nhã Phi có chút giật mình, giọng ngập ngừng: “Về phần Tiểu Y Tiên cô nương…”

“Rời đi rồi, đúng không?” - Đối với thái độ ngập ngừng, thậm chí có chút sợ sệt từ Nhã Phi, Tiêu Thiên chỉ khoát khoát tay không quan trọng: “Nàng tự có vận mệnh mình, lần ra đi này là bắt buộc phải xảy ra, ngươi không cần nghĩ nhiều.”

Một trong ba túi thơm ngày đó hắn để lại cho Tiểu Y Tiên có một cái nói rằng nàng nên đến một nơi tu luyện thích hợp hơn, sau khi đột phá tới Đấu Giả. Nơi nào thì tạm thời chưa bàn, chỉ cần biết mọi chuyện đang diễn ra theo đúng sắp xếp là được.

“Thanh Lân ngược lại là còn cần làm phiền gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cung cấp hoàn cảnh tu luyện cho nàng thêm một thời gian. Chi phí ăn ở và tài nguyên các ngươi cứ trừ vào tiền của ta, thiếu đâu ta sẽ trả lại sau.”

“Không dám! Không dám!” - Nhã Phi vội vàng chắp tay: “Được giúp đỡ Tề Thiên Cung là vinh hạnh của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, chuyện tiền nong ngài không cần để ý, dù sao cũng chẳng hết bao nhiêu.”

“Nếu ngươi đã nói như vậy thì… cũng được.” - Tiêu Thiên nhún vai, một bộ không quan trọng gật đầu: “Ân tình này ta nhớ rồi, về sau sẽ nghĩ cách báo đáp các ngươi.”

“Vậy thì tốt quá!” - Nghe được hai chữ “ân tình” từ miệng Tiêu Thiên, hai mắt Nhã Phi nhịn không được sáng quắc lên, nụ cười mê người cũng theo đó treo lên trên khóe miệng đỏ tươi: “Nhã Phi xin thay mặt gia tộc cảm tạ Vô đại nhân, cảm tạ Tề Thiên Cung.”

Ân tình hai chữ này nói lớn có thể lớn, nói nhỏ cũng có thể nhỏ, tùy thuộc vào tâm ý và khả năng của người mang nợ mà thôi. Tâm ý là một khái niệm vô định, nhưng khả năng của cá nhân vị Vô đại nhân này nói riêng và Tề Thiên Cung nói chung như thế nào mọi người đều đã thấy rõ và cảm nhận được a.

Chẳng thế mà nãy giờ ngồi một bên nhìn Nhã Phi và Tiêu Thiên hai người nói chuyện với nhau, cả đám cao tầng Gia Mã Đế Quốc còn lại đều đỏ cả mắt lên rồi đây này.

“Thôi, ăn cũng ăn xong, nói cũng nói hết, ta nghĩ đến lúc chúng ta nên giải tán được rồi!” - Cảm thấy năng lượng từ thức ăn trong bụng bắt đầu có dấu hiệu vượt qua khả năng áp chế, Tiêu Thiên không thể không chủ động nói lời kết thúc.

Nạp Lan Gia có một lời hứa, Luyện Dược Sư Cộng Hội được một tin tức quan trọng, gia tộc Mễ Đặc Nhĩ thắng tới tay một món nợ ân tình, chỉ riêng Hoàng Thất là cái gì cũng được khiến Gia Lão và công cháu Yêu Dạ rất không cam lòng.

Đáng tiếc, không cam lòng cũng vô dụng, bởi vì bữa tiệc này bọn họ không phải là những người có tiếng nói nhất, mà là Tiêu Thiên. Và hiện tại hắn muốn giải tán rồi.

*Cao nhân tất hữu cao nhân trị: Người giỏi ắt có người giỏi hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play