Gia Mã Đế Đô, một không khí khẩn trương bao trùm toàn thành.
“Sang trái! Sang trái một chút! Quá rồi, sang phải lại!”
“Các ngươi qua bên kia xem ai cần phụ cái gì thì giúp người ta, rảnh rỗi ở đây tụm năm tụm ba làm gì!? Công việc không kịp tiến độ đến lúc bị trách phạt xuống ai chịu trách nhiệm, hả!?”
“Thông báo! Giờ giới nghiêm tạm thời thay đổi từ 23h thành 21h cho đến khi có thay đổi mới, không có việc quan trọng hạn chế ra khỏi nhà!”
"…"
Đường phố được trang hoàng, an ninh được siết chặt, không khó để nhận ra sắp sửa có đại sự xảy đến tại đây tới nơi rồi.
“Này, có đại nhân vật nào đến hay sao mà Hoàng Thất làm long trọng thế?”
“Không biết! Gần đây càng ngày càng có nhiều đại nhân vật và cả lão quái vật kéo tới Đế Đô, không rõ tất cả việc này là nhắm tới ai nữa.”
“Nghe nói một mùa Đại hội Luyện Dược Sư mới sắp diễn ra. Có khi nào là một vị Luyện Dược Sư cấp rất cao không?”
“Luyện Dược Sư cấp rất cao!? Cùng lắm thì cũng là Đan Vương cỡ Cổ Hà trưởng lão của Vân Lam Tông là cùng chứ gì? Ta mở quán ở đây đã mấy chục năm, từng nghe nói vị đại nhân kia đến Đế Đô không ít lần, nhưng chưa bao giờ thấy Hoàng Thất làm ra thế trận lớn như này đâu!”
“Nói như vậy người này sợ rằng còn có mặt mũi hơn cả “Đan Vương” Cổ Hà sao? Sẽ là ai a!?”
“Cùng chờ xem thôi.”
"…"
Những cuộc đối thoại như thế này diễn ra khắp các trà lâu, tửu quán tại Đế Đô, nhưng đáp án cuối cùng hầu như đều chỉ có một, đó là…
Đại nhân vật đến!? - Có thể!
Siêu sự kiện xảy ra!? - Khả năng!
Tin tức quá loạn, có cái nào thực sự đáng tin cậy không!? - Hoàn toàn không có nắm chắc!
...chẳng biết ai, hay sự kiện gì dẫn tới Hoàng Thất phải gấp rút làm ra thay đổi nhanh và rầm rộ đến như thế này cả.
Rất nhiều tin đồn bắt đầu xuất hiện, hầu hết chúng đều xoay quanh sự kiện Đại hội Luyện Dược Sư sắp tới đây, thế nhưng tính thuyết phục là không hề cao do thiếu cơ sở vững chắc. Có thể nói, Hoàng Thất của Gia Mã Đế Quốc đã và đang làm rất tốt công tác bảo mật thông tin.
Tuy nhiên, như đã nói, thiên hạ không có tường nào là không lọt gió. Dù đã cố hết sức phong tỏa không để tin tức quan trọng lọt ra ngoài, nhưng giới thạo tin vẫn bằng cách nào đó nắm được một tin tức được cho là “có độ tin cậy cao”, nói rằng… đáp án chính thức sẽ đến sau mười ngày nữa.
Thời gian sẽ trả lời tất cả!
...
Cùng lúc đó trên bầu trời, mười ngày sau sự kiện tại Diêm Thành, tương đương với thời điểm sự kiện “Ước hẹn ba năm” chỉ còn trên dưới ba tháng nữa là đến hạn.
“Ta nói Vô, chúng ta mỗi người một đôi cánh bay đi Gia Mã Đế Đô không nhanh hơn à?” - Mỹ Đỗ Toa yểu điệu che miệng ngáp một hơi dài: “Ngồi thứ này làm gì cho tốn thời gian?”
Là một người yêu thích theo trường phái lôi lệ phong hành, việc phải tiêu tốn cả tuần trời vô ích trên lưng phi hành thú, trong khi rõ ràng bản thân chỉ cần hai ngày tự bay là đủ, khiến nữ vương đại nhân thực sự khó chịu.
Mà, sơ qua lý do khởi hành chậm trễ mất mười ngày là bởi hết Thành chủ Bác Nhĩ đại diện cho Hoàng Thất, đến Chưởng quỹ Vượng Tài đại diện cho gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, rồi thì đại lượng gia chủ, trưởng lão của các thế lực lân cận không ngừng kéo nhau tới tận cửa biệt phủ của Tiêu Thiên tại Diêm Thành để “hiếu kính” Tề Thiên Cung, cũng như “Vô đại nhân”, xem như cảm tạ công đức vô lượng trong sự kiện Mặc Gia.
Quà tự mọc chân chạy tới trước nhà, từ chối thì quá có lỗi với bản thân đi. Là người lúc nào cũng tâm đắc và cố gắng phát huy các truyền thống tốt đẹp của dân tộc, Tiêu Thiên quyết định ai đến cũng gặp, tặng gì cũng nhận, đến khi không còn người nào làm phiền nữa mới lên đường đi Gia Mã Đế Đô.
Trở lại với câu hỏi trước đó của Mỹ Đỗ Toa.
“Việc cũng chưa gấp đến mức phải vội vàng, không cần tự hành hạ bản thân mình như vậy.” - Tiêu Thiên lạnh nhạt đáp: “Lại nói, chậm một chút xem như ngắm phong cảnh cũng đâu có gì sai.”
Bay được cũng bay cho nhanh á! Đáng tiếc, một là vướng Mộc Ánh Tuyết, hai nữa là đẳng cấp không cho phép làm cái việc điên rồ đó, bất đắc dĩ lắm hắn mới phải chọn cách ngồi phi hành thú tốn thời gian này thôi.
Khẽ nhấp một ngụm trà được tỳ nữ xinh đẹp dâng lên, Tiêu Thiên chép miệng lấy từ trong không gian chứa đồ của Hệ Thống ra một cái hộp: “Ta có trò chơi nhỏ này, ngươi có hứng thú tham gia không?”
“Trò chơi!? Cái gì đó?” - Mỹ Đỗ Toa thật sự là đang chán muốn chết theo đúng nghĩa đen đây, nghe thấy trò chơi liền có hứng thú.
“Trò này gọi cờ vua, là một môn thể thao yêu cầu trí tuệ rất cao. Lại đây ta dạy ngươi chơi.”
“Cờ vua!? Được a!”
“Khoan đã, ta có một điều kiện.”
“Chơi cái trò chơi còn muốn bàn điều kiện!? Không chơi!”
“Ngươi chưa nghe điều kiện đã không muốn chơi?” - Tiêu Thiên cười như không cười nói: “Lỡ điều kiện có lợi cho ngươi, hay tộc Xà Nhân thì sao đây? Cứ thế bỏ lỡ à?”
“Cái kia… ngươi nói.” - Bị người ta bắn trúng tim đen, nữ vương bệ hạ không có đường giãy dụa!
“Để xem… trò này là ta dạy ngươi, vậy thì điều kiện là từ giờ cho tới khi đến Gia Mã Đế Đô, chỉ cần ngươi thắng một ván, ta sẽ giảm thời gian làm bảo tiêu của ngươi đi một tháng. Hay nói cách khác, chỉ cần ngươi thắng ba mươi ván là hoàn toàn tự do rồi, thế nào?”
“Ngươi vẫn sẽ giúp ta đột phá sao?” - Mỹ Đỗ Toa không vội đáp lời, thay vào đó nàng cẩn thận hỏi lại.
“Đương nhiên!”
“Vậy thành giao…”
“Khoan đã, ta còn chưa nói hết điều kiện cơ mà.” - Tiêu Thiên xua tay ngắt lời: “Ngươi thắng, ta giảm thời gian làm công cho ngươi. Ngược lại, cứ mỗi ván ngươi thua cho… tiểu Mộc nhà ta, ngươi phải thêm hai chữ “đại nhân” vào sau tên ta một lần khi nói chuyện. Thế nào nữ vương bệ hạ, có tự tin hay không?”
Mỹ Đỗ Toa híp mắt. Dùng chóp đuôi nghĩ nàng cũng biết mình bị tên khốn kiếp này sáo lộ. Thế nhưng điều kiện “giảm giờ làm, giữ nguyên lương thưởng” kia thực sự là mê người a!
“Được, thành giao!” - Sau chốc lát trầm ngâm, Mỹ Đỗ Toa vẫn là tình nguyện đạp bẫy: “Ngươi tốt nhất đừng nuốt lời với ta, nếu không… hừ hừ!”
“Tốt, lại đây ta chỉ ngươi sắp cờ.”
…
Mười ngày vô sự.
“Cuối cùng cũng đến nơi.” - Bước chân xuống khỏi lưng phi hành thú để ngẩng đầu nhìn lên vẻ hùng vĩ của tòa thành lớn nhất Đế Quốc, trong lòng Tiêu Thiên nhịn không được thầm than: “Không hổ là nhất quốc chi đô, chỉ riêng diện tích và độ hùng vĩ này thôi đã đủ khí phách để tự xưng Thánh Thành rồi.”
Đừng hiểu lầm, không phải hắn thuận miệng tự phong Thánh cho tòa thành này đâu, mà Gia Mã Đế Đô thực sự có tên gọi khác là Gia Mã Thánh Thành đấy. Cụ thể hơn, để cho dễ hình dung thì diện tích nơi này đơn giản chính là bốn cái Diêm Thành cộng lại có dư, hay nếu dùng Ô Thản Thành làm đơn vị thì sẽ đâu đó vào khoảng… mười lăm tới hai mươi cái cộng lại ấy.
Muốn đi dạo phải cưỡi ngựa hoặc ngồi xe, còn đi bộ… nghĩ cũng đừng nghĩ!
Mà, dù sao thì nhờ công đức vô lượng của Tề Thiên Cung tại Diêm Thành nên tất cả chi phí, cũng như lộ trình của chuyến đi này bao gồm hạng ghế, thời gian cất cánh, địa điểm hạ cánh và xe đưa rước v.v. đều đã sớm được Hoàng Thất bao trọn gói rồi, nên Tiêu Thiên cũng chẳng quan tâm lắm.
Ngồi phi hành thú sang trọng nhất, an toàn nhất, ổn định nhất; bay đường bay ngắn nhất, có độ ưu tiên cao nhất; suốt thời gian bay còn được phục vụ tận răng theo đúng nghĩa đen từ ăn, uống, ngủ nghỉ, tắm rửa, thậm chí nếu cần “thể dục thể thao, giao lưu kèn, sáo, nhị” cũng có tận mười mỹ nữ tuổi đôi mươi “còn tem” xen lẫn với “có kinh nghiệm” để thay phiên đổi khẩu vị tránh nhàm chán. Hiện tại chân vừa chạm đất đã có một đám quan binh dọn sẵn đường và một chiếc xe lớn bằng cả cái nhà được kéo bởi sáu con ma thú cấp hai Đạp Tuyết Ô Vân Mã chờ sẵn.
Muốn lo cũng chẳng còn gì để lo a!
“Đi thôi tiểu Mộc, chúng ta gặp cố nhân một lát.” - Tạm gác cảm xúc trong lòng sang một bên, Tiêu Thiên nhanh chóng quay trở lại với chính sự của chuyến đi lần này bằng cách bước thẳng lên chiếc xe đưa rước kia: “Rất nhiều thứ phải chuẩn bị, hy vọng thời gian một tháng sẽ đủ a.”
“Vâng, nhân chủ.”
Mộc Ánh Tuyết vẫn thế, vẫn lạnh lùng nhưng ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân nàng không một tiếng than vãn. Còn Mỹ Đỗ Toa… chẳng nói lấy nửa lời, từ đầu đến cuối chỉ im lặng một bên dùng ánh mắt u oán nhìn Tiêu Thiên chằm chằm.
Phải! Chính là u oán đấy. Không phải bởi vì hắn cứ thế “đầu gỗ” leo lên xe trước thay vì tỏ ra thân sĩ nhường nàng theo tinh thần "Lady First", mà nguyên nhân là bởi suốt một tuần này học chơi cờ vua, nữ vương bệ hạ vậy mà… không thắng được một ván nào.
Hay nói theo kiểu dân gian thì gọi là thua đến quần đùi đều không còn ấy!
Cờ bạc a, cờ và bạc đấy. Tổ đã dạy rồi, "thua ở đâu, gấp đôi ở đó", càng thua phải càng chơi mới có hy vọng gỡ, chứ thua mà nghỉ là dở rồi. Cũng như bao con bạc cược đến đỏ mắt khác, Mỹ Đỗ Toa quyết chiến không lùi, bại không buồn, thua không nản, còn cái xác không cũng phải xuống. Và rất không bất ngờ, kết quả… vẫn là nữ vương bệ hạ thua đến nghiến răng nghiến lợi.
Đường đường nhất quốc chi quân, siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong, vẫn là nữ vương Mỹ Đỗ Toa danh tiếng lan xa, thua cho Tiêu Thiên thì cũng thôi đi. Nàng vậy mà còn thua không thấy mặt trời vào tay thuộc hạ của hắn. Ấm ức a!
Đáng tiếc, ám ức thế chứ ấm ức hơn nữa cũng vô dụng. Đã đến Gia Mã Đế Đô là lúc phải làm việc, thời gian chơi đến đây là hết rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT