"Nếu hiệu quả của cái gì Di Thực Thuật này đủ tốt, phần mỹ quan có thể sửa chữa bằng cách chọn lựa những thứ khác đẹp đẽ hơn như Điệp Dực*, hoặc là Ưng Nhãn* cũng đâu có sai, đúng không?”

“Về lý thuyết là không có gì sai, tuy nhiên, trên thực tế mọi chuyện lại chẳng hề đơn giản như vậy.” - Tiêu Thiên lắc đầu đáp: “Nếu chỉ để cho đẹp, mạo hiểm thay thế bộ phận cơ thể nguyên vẹn là hoàn toàn không xứng đáng. Trường hợp dùng cho người không may bị thiếu hụt tay, chân, mắt, mũi gì đó ngược lại là có tính y học và nhân đạo cao, nhưng như đã nói, vẫn cần phải mạo hiểm.

Còn nếu muốn dùng nó để đạt được lực lượng lớn hơn, ngươi nhất định phải lựa chọn những bộ phận thay thế có nguồn gốc từ ma thú cấp cao, điển hình như chi trước của con Sí Viêm Phá Sơn Tê đã có thực lực ngang ngửa Đấu Vương này.

Vấn đề nằm ở chỗ, ma thú cấp cao sẽ sản sinh ra linh hồn lực mạnh mẽ và ý chí vô cùng cuồng bạo. Cấy ghép bộ phận chúng vào cơ thể, đồng nghĩa ngươi sẽ phải vĩnh viễn phân ra một phần ý thức trấn áp chỗ ý chí kia khỏi việc ăn mòn chính mình. Lúc tỉnh thì không sao, nhưng khi ngươi ngủ, hoặc suy yếu, tệ hơn nữa là vì lý do gì đó mà mất đi ý thức, hậu quả lúc đó liền lớn rồi.”

Không phải Tiêu Thiên trợn mắt nói mò hay uốn lưỡi nói suông dựa trên suy đoán không có cơ sở, mà ngược lại, thân là một người đang mang trên lưng Tử Vân Dực của ma thú cấp năm Hắc Diễm Tử Vân Điêu, hắn hiểu rõ chuyện gì đã, đang và có thể sẽ xảy ra với cơ thể đã qua hàng trăm ngàn năm tiến hóa của nhân loại khi bị cưỡng ép thay thế bộ phận.

Ngắn gọn là nếu không phải có Hệ Thống hỗ trợ trấn áp ý chí Hắc Diễm Tử Vân Điêu trong Tử Vân Dực, e rằng hắn đã sớm điên điên khùng khùng lâu rồi!

Nghe được đáp án từ Tiêu Thiên, rất nhiều người trong đại sảnh, bao gồm cả Mỹ Đỗ Toa, đều đồng loạt hiểu ra.

Mặc dù không dám nói là hoàn hảo, nhưng thân thể nhân loại vẫn là một thứ gì đó vượt trội nhất trong trăm loài. Chỉ vì chút lực lượng mà mạo hiểm bỏ gốc lấy ngọn, vẫn là phải chịu nguy hiểm bị ăn mòn lý trí ngay cả trong giấc ngủ, cái giá này… không xứng đáng chút nào.

“Kể cả có là như vậy, ngươi cũng không thể nói giết liền giết người a!”

Đang lúc mọi người cùng nhau âm thầm cảm thán thì một âm thanh rất… lạc loài vang lên kéo hàng loạt ánh mắt hướng về một phía.

“Thiếu tông chủ, ngươi…”

Cát Diệp lúc này tâm muốn tự tử đều đã có, bởi vì người nói ra lời trách cứ Mỹ Đỗ Toa và Tiêu Thiên kia vậy mà lại là Nạp Lan Yên Nhiên.

“Di Thực Thuật của Mặc Gia không toàn vẹn, đó là chuyện của bọn họ. Mặc Thừa đại trưởng lão làm người có chút hùng tâm tráng chí, nhưng đó cũng là chuyện của hắn. Còn các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì ngay giữa ngày sinh nhật người ta không mời mà tới, lại còn chẳng nói chẳng rằng liền động thủ giết người…”

“Tiểu Mộc!”

“Vâng, chủ nhân.”

Soạt!

“Aaaaa…”

Nghe được hiệu lệnh từ Tiêu Thiên, Mộc Ánh Tuyết lập tức vung tay đem hút Nạp Lan Yên Nhiên tới tay. Hành động ra tay quá bất ngờ khiến người sau không kịp phản ứng, chỉ biết la lên thất thanh, một thân bản lĩnh chưa kịp dùng ra chút nào đã bị người ta nắm ngang cổ.

“Thiếu tông chủ!”

Nhìn thấy Nạp Lan Yên Nhiên gặp bất trắc, Cát Diệp lập tức ném sợ hãi ra sau đầu để động thân. Đáng tiếc…

“Hừ!”

Ầm!

“Khục… khụ… khụ… khốn… kiếp…”

...muốn đụng vào Tiêu Thiên trước mặt Mỹ Đỗ Toa, Đấu Hoàng còn phải nghĩ lại chứ đừng nói chỉ là một Đấu Linh cỏn con đâu.

Biến cố phát sinh bất ngờ khiến đại sảnh lần nữa tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh ho khan và hộc máu từ Cát Diệp dưới mặt đất, cùng với những giãy dụa vô ích và tiếng khục khặc vô nghĩa từ Nạp Lan Yên Nhiên khi bị Mộc Ánh Tuyết nắm cổ nhấc lên không trung.

“Chúng ta dựa vào cái gì à? Dựa vào chỉ bằng một câu nói của ta, tính mạng ngươi liền như cá nằm trên thớt này, như vậy đã đủ chưa?” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa vỗ vỗ vào má Nạp Lan Yên Nhiên như “giang hồ Chợ Lớn” đang dạy dỗ đàn em: “Ngươi sinh ra trong một gia đình có địa vị cao cả, lớn lên cũng coi như xinh đẹp, trưởng thành may mắn được trời phú cho bản lĩnh tu luyện hơn người, dưới cơ duyên xảo hợp lại bái được vào môn hạ Vân Vận tất cả những thứ đó cho phép ngươi sống một cuộc đời tốt đẹp hơn người khác rất nhiều.

Nhưng Nạp Lan tiểu thư à, thứ quyết định ngươi có được trải nghiệm sự tốt đẹp đó hay không, lại là thực lực đấy. Và rất không may cho ngươi, bản thân ta nói riêng và Tề Thiên Cung chúng ta nói chung mạnh hơn ngươi và Vân Lam Tông các ngươi nhiều lắm.

Cho nên trước mặt ta ăn nói cho cẩn thận vào!”

Câu cuối của Tiêu Thiên gần như đã là quát lên thẳng vào mặt Nạp Lan Yên Nhiên. Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.

“Mà Nạp Lan tiểu thư này, ngươi nói nếu ta thay đôi chân thon dài này của ngươi bằng cặp chân sau của một con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, lúc đó ngươi có chạy nhanh như ngựa không? Hoặc là đổi hai cánh tay non mềm này bằng đôi tay của Cự Lực Ma Viên, đảm bảo một quyền của ngươi đủ sức đánh tan cả tường thành của Diêm Thành a?

Ơ, sao ngươi lại lắc đầu? À, ta hiểu rồi, ý ngươi là từng đó chưa đủ, đúng không?

Nếu cảm thấy chưa đủ, hay là ta giúp ngươi thay luôn bộ ngực sữa này bằng vảy giáp của Cự Tích Hỏa Thú đi, vừa có tác dụng phòng ngự cao, vừa “nóng bỏng” theo đúng nghĩa đen nha?

Cái gì!? Vẫn chưa đủ? Ừm, để xem, chỗ trán bóng mịn này cũng hơi trống, trồng cái sừng màu tím mộng mơ của Tử Tinh Dực Sư Vương vào đảm bảo nhan trị ngươi tăng thêm ba thành, lần này hẳn là đủ đi, hahaha?”

Tiêu Thiên nói chậm rãi, nhẹ nhàng, dễ dàng, nhưng cứ mỗi lời hắn tuôn ra, mỗi ý tưởng được truyền tải đến trong đầu mọi người, lại càng khiến trái tim bọn họ và cả căn phòng lạnh thêm một phần.

Riêng Nạp Lan Yên Nhiên, người đã bắt đầu một thanh nước mũi, một dòng nước mắt bởi vì nghẹt thở và sợ hãi lại càng ra sức giãy dụa cũng như là lắc đầu, dù tác dụng của những cố gắng này gần như bằng không.

Nàng sợ hãi, thực sự là sợ hãi!

Tay vượn, chân ngựa, trước ngực đeo hai miếng vảy giáp lớn, giữa trán còn mọc ra một cái sừng lớn… vẫn là con người sao!? - Đương nhiên là không rồi! Đừng nói là tất cả trong một, chỉ cần một trong tất cả thôi đã đủ để nàng thà chết quách đi còn hơn là sống gớm ghiếc như vậy a.

“Biết sợ rồi à? Cảm thấy bất lực rồi đúng không? Có lòng muốn chết rồi chứ gì? Yên tâm, ta chỉ dọa ngươi thôi, nhưng ta nhắc lại một lần nữa là từ nay về sau trước mặt ta ngươi nên ăn nói và cư xử cho đúng mực vào, đừng làm ta không vui. Bởi vì một khi đã không vui, đến bản thân ta còn phải sợ hãi chính mình đấy!”

Nói, Tiêu Thiên phất tay ra hiệu cho Mộc Ánh Tuyết thả Nạp Lan Yên Nhiên xuống. Người sau hiểu ý lập tức buông tay, lập tức cả người vị Thiếu tông chủ trẻ tuổi của Vân Lam Tông này ngã bịch xuống đất.

“Khụ… khụ… khục…”

Rốt cuộc được giải phóng khỏi gọng kìm bấm ngang hai đại huyệt ngang cổ, Nạp Lan Yên Nhiên cứ thế nửa quỳ, nửa bò trên đất vừa ho khan liên tục, vừa tham lam hớp lấy hớp để không khí vào phổi mình.

Trước đó còn một bộ cao cao tại thượng, xinh đẹp mỹ miều. Hiện tại lại quỳ dưới chân người khác, đầu tóc rối bời, mắt mũi đều đỏ, quần áo xộc xệch, trong miệng còn không ngừng ho khan, khóc nấc từng cơn… thực sự là để mọi người xung quanh không đành lòng nhìn thẳng.

“Muốn ăn nói lỗ mãng với ta, ít nhất cũng phải có thực lực cỡ Vân Vận đi rồi hãy nghĩ tới. Còn chưa được như thế thì tự mình biết thân biết phận đi. Nói không phải khoe chứ ngoại hình và thiên phú của ngươi tại Tề Thiên Cung chúng ta miễn cưỡng cũng chỉ mới tam lưu mà thôi, đừng tự xem mình là trung tâm vũ trụ.” - Nói, Tiêu Thiên quay người đi thẳng về phía cửa lớn: “Đáp án cho lý do vì sao hôm nay ta làm tất cả những chuyện này nằm trong mật thất dưới lòng đất Mặc Gia, ai muốn biết thì tự mình đi xem mở mang tầm mắt.

Mỹ Đỗ Toa, nhớ kỹ dặn dò của ta, đừng làm ra việc gì khiến bản thân mình phải hối hận.

Chúng ta trở về thôi, tiểu Mộc.”

“Vâng, chủ nhân.”

Mộc Ánh Tuyết chạy chậm theo Tiêu Thiên rời đi, để lại mọi người trong đại sảnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không biết nên làm thế nào. Mãi cho đến khi…

“Hắn không gọi ta trở về cùng, thay vào đó là nhắc lại chuyện dặn dò phải bình tĩnh. Lẽ nào…”

...cau mày trầm ngâm chốc lát, Mỹ Đỗ Toa là người đầu tiên chủ động rời khỏi đại sảnh để đi tìm nơi được gọi là “mật thất trong lòng đất” của Mặc Gia.

Một khởi đầu này ngay lập tức được theo sau bởi… Nạp Lan Yên Nhiên!

Dù rằng bị Tiêu Thiên tổn hại tâm lý và Mộc Ánh Tuyết tổn hại thân thể đến mức xém chút thì ngất đi, nhưng bằng vào tâm tính không thể bảo là không kiên định, cùng tinh thần trách nhiệm cao với Vân Lam Tông, cô nàng Thiếu tông chủ này vẫn muốn tận mắt chứng kiến cái tội ác tày trời gì dẫn tới Mặc Thừa bị Tề Thiên Cung thanh trừng không cần thông báo lý do như vậy.

Theo ngay sau Nạp Lan Yên Nhiên đương nhiên là Cát Diệp. Bảo vệ Thiếu tông chủ bất lực, hắn biết mình cần phải có cái gì đó bẩm báo lên cao tầng Vân Lam Tông nếu không muốn bị bọn họ phế truất vị trí, phế bỏ tu vi, phế luôn tứ chi, cho nên… bất kể thương thế cũng phải đi hóng chuyện.

Ba người đi trước, một đám theo sau. Không ai muốn bỏ lỡ cơ hội trở thành một phần của sự kiện mà ngay ngày mai thôi sẽ chấn động toàn Gia Mã Đế Quốc này cả.

Và cứ như thế, cả cái đại sảnh vốn tấp nập, hân hoan, đẹp đẽ, nhanh chóng trở nên tiêu điều và hoang tàn, chỉ còn lại Mặc Thừa đã mất đi sinh cơ nằm trên mặt đất với đổ vỡ cùng máu tươi.

Về phần người nhà Mặc Gia đâu sao không thấy ai tới cứu Mặc Thừa, thì đại đa số đều đã sớm bị uy áp của Mỹ Đỗ Toa ép cho bất tỉnh. Những kẻ còn tỉnh thì bị hung danh và tràng cảnh “xác người la liệt” nàng để lại kéo dài từ cổng tới đại sảnh dọa cho trốn được bao trốn bấy nhiêu xa rồi.

Thế còn “ngoại hình và thiên phú tam lưu” Tiêu Thiên nói tới là có ý gì!? - Hắn tự đặt cho mình một cái tiêu chuẩn, trong đó ngoại hình và thiên phú cỡ Nữ Thần cấp UR sẽ là siêu nhất lưu, SSR là nhất lưu, SR là nhị lưu, R là tam lưu, còn UC và C là bất nhập lưu. Như vậy nói Nạp Lan Yên Nhiên “tam lưu” là đã đánh đồng nàng với Medusa rồi, không tính cao nhưng cũng chẳng thấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play