“Đổi lại là gì?”
“Hô!” - Nghe được nữ vương Mỹ Đỗ Toa “động khẩu chứ không động thủ”, trong lòng Tiêu Thiên rốt cuộc thở phào một hơi. Tuy nhiên, ngoài mặt hắn vẫn một bộ mỉm cười tự tin: “Hai điều kiện trước đó xem như thành ý của cá nhân ta tới nữ vương bệ hạ, cũng như của Tề Thiên Cung chúng ta với tộc Xà Nhân, không cần nhắc tới nữa. Chỉ có điều, cái điều kiện thứ ba này… hơi khó nói nha!”
“Cảm ơn thành ý của các ngươi, nhưng “đói cho sạch, rách cho thơm” đạo lý này không chỉ có nhân loại các ngươi biết đâu.” - Nữ vương Mỹ Đỗ Toa lạnh nhạt đáp: “Ngươi vẫn là nói ra điều kiện của mình đi.”
Người có thành ý chẳng ai nói ra miệng là mình “có thành ý” cả, giống như cho vay tiền mà cứ nhắc đi nhắc lại là “không lấy lãi” ấy. Nghe thì có vẻ tốt bụng, thực chất chỉ là muốn nhắc khéo đối phương phải nhớ kỹ rằng “ngươi thiếu ta một món nợ ân tình” mà thôi.
“Tốt! Nếu nữ vương bệ hạ đã thẳng thắn như vậy thì ta cũng không dài dòng nữa.” - Trên miệng Tiêu Thiên nở một nụ cười tươi rói, Cốt Linh Lãnh Hỏa trên ba đầu ngón tay cũng theo đó bùng lên dữ dội hơn: “Trong vòng ba năm, ta muốn ngươi đi theo, cũng như nghe lời ta làm việc như những gì tiểu Mộc và Medusa đang làm đây. Đổi lại khi thời hạn trên kết thúc, ta sẽ dùng Cốt Linh Lãnh Hỏa giúp ngươi tiến hóa.
Đây là yêu cầu, cũng chính là điều kiện thứ ba của ta!”
Lời này vừa ra, đại sảnh của Thần Điện nhất thời phân thành ba thái cực khác nhau. Trong đó…
“Nữ vương… bệ hạ…” - Nguyệt Mị muốn nói chuyện, nhưng từng luồng sóng nhiệt và sóng khí vừa cuồng bạo, vừa bùng lên bất ngờ từ Cốt Linh Lãnh Hỏa trên tay Tiêu Thiên lại khiến nàng không thể không đan chéo hai tay trước mặt để tạo thành bức tường phòng ngự bằng đấu khí bảo vệ chính mình, thậm chí vẫn phải gồng mình đau khổ chèo chống mới không bị thổi bay.
Còn nữ vương Mỹ Đỗ Toa, chính xác hơn là năng lượng thể của nữ vương Mỹ Đỗ Toa… lại một lần nữa chỉ trầm ngâm nhìn ba đốm lửa trắng nhảy nhót, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Về phần Tiêu Thiên, trước sau vẫn duy trì một nụ cười tươi tắn và tự tin trên khóe miệng, chút xíu áp lực đều không có. Hay ít nhất là ngoài mặt hắn trông có vẻ như vậy.
Mãi cho đến khi…
“Được! Ta hứa với ngươi...”
“Nữ vương bệ hạ…”
“...với một điều kiện.”
...nữ vương Mỹ Đỗ Toa mở miệng lên tiếng, đồng thời còn giơ tay ra hiệu cho Nguyệt Mị không cần xen ngang.
“Điều kiện!?” - Tiêu Thiên hơi nhướng mày: “Ngươi nói.”
“Ta sẽ đi theo ngươi, nhưng với tư cách là bảo tiêu, chứ không phải thuộc hạ. Quan trọng hơn, trong vòng ba năm ta vắng mặt đó, tộc Xà Nhân không được phép xảy ra bất kỳ vấn đề sống còn nào. Ngươi nói sao?”
“Ngươi vừa mới nói chỉ một điều kiện…”
“Ta một hơi nói ra tất cả chính là một điều kiện!”
“Ngươi…” - Khóe miệng nhịn không được co giật hai cái, Tiêu Thiên cũng đến cạn lời với kiểu giải thích ngang ngược này: “Cũng được! Nếu đó là điều kiện của ngươi thì ta chấp nhận.”
Nói, hắn triệt tiêu Cốt Linh Lãnh Hỏa, tránh cho Hệ Thống khỏi tiếp tục kêu réo trong đầu hắn rằng “tiêu hao năng lượng quá mức, còn tiếp tục như vậy nó sẽ không thèm giúp Tiêu Thiên trang bức nữa, thậm chí còn đe dọa sẽ có biện pháp cưỡng chế thu hồi năng lượng đã mất bằng nhiều cách”.
Không sai! Là Hệ Thống tiêu hao năng lượng để thúc đẩy Cốt Linh Lãnh Hỏa đấy, chứ bản thân Tiêu Thiên đem cả xác ra làm nhiên liệu cũng chẳng đốt ngọn lửa kia cháy nổi một giây đồng hồ đâu.
Mà, tạm thời bỏ chuyện đó sang một bên, thì có vẻ như…
“Như vậy, chờ sau khi ta dàn xếp xong với đám cường giả nhân tộc ngoài kia theo nội dung của điều kiện thứ nhất, cùng với chứng minh được tiềm lực tài chính của Tề Thiên Cung như đã nói ở điều kiện thứ hai, thì Thanh Liên Địa Tâm Hỏa về ta, đồng thời điều kiện thứ ba cũng bắt đầu có tác dụng. Ngươi có ý kiến gì khác không, nữ vương bệ hạ?”
...cuộc đàm phán này đã tìm ra được mẫu số chung trong lập trường của hai bên rồi a.
“Ta…” - Thở dài một hơi, nữ vương Mỹ Đỗ Toa khẽ lắc đầu chán nản: “...tạm thời cứ như thế đi đã.”
Không chỉ phải bán Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vất vả lắm mới dành được cho một người xa lạ, bán sự độc lập - tự do của tộc Xà Nhân vào tay Tề Thiên Cung, mà bây giờ còn phải bán luôn bản thân, hay chính xác hơn là bán sức lao động của bản thân, để đổi về sự trợ giúp từ ngoại tộc.
Cao cả hay không cao cả, thân là một nữ vương, nàng cảm thấy mình sự bất tài a!
“Nữ vương bệ hạ…”
Đang lúc Nguyệt Mị nhẹ giọng muốn an ủi nữ vương nhà nàng, thì…
“Đến rồi!”.
Ngôn Tình Tổng Tài...đôi mắt nữ vương Mỹ Đỗ Toa bỗng nhiên hơi híp lại nhìn về phía không trung bên ngoài Thần Điện, trên miệng còn khẽ thì thầm một câu như vậy.
Nói chuyện bị người ta cắt ngang, Nguyệt Mị hơi nhướng mày bất ngờ. Thế nhưng rất nhanh chúng liền cau lại thật sâu, bởi vì nàng biết… cường địch đã áp sát phòng tuyến rồi.
“Đi thôi, Nguyệt Mị.” - Dứt lời, năng lượng thể của nữ vương Mỹ Đỗ Toa nổ tung thành từng điểm sáng li ti trong không khí, chỉ là giọng nói vẫn văng vẳng quanh đại điện: “Mặc dù có người đồng ý đứng ra dàn xếp thay rồi, nhưng ta vẫn muốn tận mắt xem thử kẻ nào lại dám tự ý xông vào địa bàn của chúng ta đấy.”
“Vâng, nữ vương bệ hạ.” - Nguyệt Mị không nói hai lời lập tức tung cánh bay thẳng ra khỏi đại điện, một chút cũng không thèm để ý đám người Tiêu Thiên vẫn còn đang ngồi đó giữa nhà các nàng.
Về phần Tiêu Thiên…
“Chúng ta cũng đi thôi tiểu Mộc, Medusa.”
“Vâng, chủ nhân.”
...chỉ biết tặc lưỡi đầy bất đắc dĩ ra hiệu cho hai Nữ Thần cùng mình… đi bộ ra hiện trường.
Không có cách, thái điểu chính là thái điểu a!
...
Trong khi Tiêu Thiên và đồng bọn đang không nhanh không chậm cuốc bộ phía sau, thì trên bầu trời phía ngoài tường thành đã vào trạng thái giới nghiêm cao độ khoảng mấy trăm mét bất ngờ xuất hiện một đầu ma thú khổng lồ trôi nổi giữa không trung. Đáng nói hơn là, ngay trước mặt ma thú vậy mà lơ lửng vài bóng người sở hữu khí thế vô cùng khủng bố.
Bọn họ chính là những cường giả nhân tộc đã công phá phòng tuyến bộ lạc Mị Xà tối qua, sau cả đêm không ngừng hành quân thì hiện tại đã áp sát Thần Điện!
“Nhân loại, các ngươi đến đây có việc gì?” - Vừa bay tới trên tường thành, Nguyệt Mị lập tức lạnh giọng quát lên vang vọng: “Nếu không muốn gây ra chiến tranh giữa tộc Xà Nhân và Gia Mã Đế Quốc thì đến từ đâu trở về đó đi!”
“Khí tức và ngoại hình này…” - Xa xa trong đám người giữa không trung, một gã trung niên khí chất có thể gọi là bất phàm chậm rãi bước ra cười nói: “...Nguyệt Mị thống lĩnh của bộ lạc Mị Xà quả nhiên danh bất hư truyền a.”
“Ngươi là ai!?” - Đối với lời khen từ đối phương, Nguyệt Mị một chút cũng không để trong lòng, lúc này tiếp tục cau mày, lạnh giọng hỏi: “Tự ý xông vào lãnh địa chúng ta có ý đồ gì?”
“Tại hạ Cổ Hà. Hôm nay mạo muội đến quý tộc là có việc muốn bàn với nữ vương Mỹ Đỗ Toa.” - Nam nhân tự xưng Cổ Hà chắp tay cười khách khí: “Không biết có thể làm phiền nữ vương bệ hạ hiện thân một lát được không?”
“Cổ Hà… là “Đan Vương” Cổ Hà của Gia Mã Đế Quốc a!” - Trong lòng thoáng căng thẳng trước lai lịch của đối phương, nhưng ngoài mặt Nguyệt Mị vẫn thực hiện đúng chủ trương “thua người không thua khí thế” lạnh giọng đáp: “Muốn gặp nữ vương bệ hạ!? Rất tiếc, yêu cầu này của ngươi không được chấp nhận.
Mà, nể mặt đại danh đỉnh đỉnh “Đan Vương” Cổ Hà, ta khuyên ngươi một câu.
Người của Bát Đại Bộ Lạc chúng ta đều đang trên đường đến đây cả rồi, bây giờ các ngươi đi ngay vẫn còn kịp đấy.”
Lời “khuyên” này của nàng nghe có vẻ giống “đe dọa” hơn á, nhưng bất kể là khuyên hay đe dọa thì nó cũng có cơ sở chứ không phải chỉ đơn giản là nói suông để hư trương thanh thế đâu. Bởi vì nhận được tình báo sớm từ Tiêu Thiên và đích thân Nguyệt Mị đi xác thực, nên bảy vị Thống Lĩnh của Bát Đại Bộ Lạc, cũng chính là bảy vị cường giả Đấu Vương, đều đã sớm nhận được thông báo từ khuya hôm qua rồi. Tính toán thời gian, khả năng là không ra một tiếng đồng hồ nữa sẽ có người chạy tới đây ngay thôi.
Đáng tiếc, phần ân tình này của Nguyệt Mị không được người ta đáp trả.
“Ta nói lão Hà, tính cách của ngươi trước giờ vẫn là như vậy.” - Đối diện, một đại hán vạm vỡ cười lớn đầy trào phúng: “Nói nhảm với bọn chúng nhiều làm gì, cứ đem cái tòa thành đập xuống một mảng là biết nữ nhân kia có chịu thò đầu ra khỏi hang hay không ngay thôi.”
Người này chính là Nghiêm Sư, biệt danh Sư Vương, một trong thập đại cường giả của Gia Mã Đế Quốc, đẳng cấp… Đấu Vương đỉnh phong.
Đang lúc Nguyệt Mị muốn lên tiếng đáp lời, thì bỗng nhiên…
“Tch! Từ xa đã nghe mùi thúi hoắc, ta còn tưởng là ai. Hóa là tên sư tử ngu đần đầu nhiều cơ hơn não nhà ngươi!”
...trong không trung vang lên một tiếng tặc lưỡi đầy khinh thường, cùng với đó là một bóng đen lướt nhanh qua không trung tới bên cạnh Nguyệt Mị mới dừng lại để dùng ánh mắt âm lãnh liếc qua Nghiêm Sư.
Nguyệt Mị không nói, cũng chẳng phản ứng gì cả, bởi vì gã Xà Nam thân thể cường tráng, quần áo đơn giản, hai hình xăm trên tay cùng với phần đuôi rắn đen nhánh ngược lại là bắt mắt mới đến này… thuộc phe nàng.
Một trong Bát Đại Thống Lĩnh của tộc Xà Nhân, “Mặc Xà Thống Lĩnh” Mặc Ba Tư đã đến!