“Ngươi… tên là gì?”

“Khách đến nhà ngươi trước không mời ngồi, sau không trà nước cũng thôi đi, bây giờ lại còn nói chuyện với ta bằng cái giọng đó. Là bởi vì nhìn ta giống một kẻ quen bị khi dễ, hay là tộc Xà Nhân các ngươi có tự tin chống được cường địch bên ngoài nên thẳng tay đẩy đi cái cơ hội cuối cùng của mình đây?”

“Hỗn láo!” - Thái độ không hài lòng cùng lời nói thể hiện rõ sự móc máy và xem thường của Tiêu Thiên nhắm vào không chỉ nữ vương Mỹ Đỗ Toa nói riêng, mà còn là cả tộc Xà Nhân nói chung lập tức khiến Nguyệt Mị đập bàn phẫn nộ: “Ngươi muốn chết đúng không…”

Chỉ là…

“Nguyệt Mị, không được vô lễ.”

...người trước còn chưa kịp nói hết câu, nữ vương bệ hạ của nàng đã lên tiếng ngăn cản.

“Khách nhân đến nhà không đón tiếp chu đáo là lỗi của ta. Mỹ Đỗ Toa ở đây có lời xin lỗi.” - Vừa nói, nàng vừa khẽ phất tay: “Nguyệt Mị, ngươi đứng dậy nhường chỗ của mình lại cho ba vị đây ngồi đi. Ngoài ra, để phạt ngươi tội gây náo loạn đại điện, ta muốn ngươi tự mình rót trà, đồng thời xin lỗi khác nhân của chúng ta. Ngươi không có ý kiến gì chứ?”

“Nữ vương bệ hạ…”

“Hả!?”

Vốn còn muốn vì chính mình biện hộ gì đó, nhưng ngay khi nhìn thấy hai hàng lông mày khẽ nhếch lên từ phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa, Nguyệt Mị cũng chỉ còn biết thở dài và đứng dậy một cách đầy bất đắc dĩ.

“Cái kia… vừa rồi là Nguyệt Mị vô lễ, xin ba vị đừng để trong lòng.” - Hơi khom người làm động tác mời ngồi với Tiêu Thiên, chờ đến khi hắn thực sự ngồi xuống, Nguyệt Mị mới chậm rãi rót một chén trà nóng và dùng hai tay dâng lên: “Chén trà này xem như là để tạ lỗi với ba vị, xin vui lòng nhận cho.”

Tiêu Thiên không vội nhận lấy chén trà, mà thay vào đó, hắn liếc mắt nhìn sang nữ vương Mỹ Đỗ Toa, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt.

Cố ý dùng tư thế “ngươi đứng dưới ngước lên, ta ngồi trên nhìn xuống” đầy trên cơ để đặt ra một câu hỏi, nếu Tiêu Thiên cứ thế trả lời nàng như một cách phục tùng gián tiếp, vậy thì ván cờ này xem như nàng đã thắng một nửa. Ngược lại, nếu hắn tỏ ra cường thế như những gì đã và đang xảy ra, thì Nguyệt Mị sẽ bị đem ra làm con tốt thí, đồng thời kế hoạch B “một người đấm, một người xoa” được thực thi.

Đầu óc này… không thể bảo là không sâu xa a!

“Chậc… Nguyệt Mị thống lĩnh đã chịu hạ mình như vậy, ta cũng không phải là người không nói lý nha.” - Nhận lấy chén trà từ tay Nguyệt Mị, nhưng ngay lập tức Tiêu Thiên lại đặt nó xuống bàn, đồng thời chép miệng: “Mà này, ngươi nói muốn xin lỗi ba người, tại sao lại chỉ rót có một chén trà thôi thế? Là ta nghe nhầm à, hay tộc Xà Nhân các ngươi chỉ còn đủ trà pha một chén? Hay là… tiểu Mộc và Medusa không được tính là người?”

“Ngươi…”

Thái độ “lời xin lỗi của ngươi ta nhận, nhưng ta vẫn chưa vui lòng nha” vô cùng chó chết của Tiêu Thiên khiến Nguyệt Mị nóng mắt, nóng mặt, nóng luôn cả máu. Nếu đây không phải là bên trong Thần Điện và bên cạnh còn có nữ vương bệ hạ nhà nàng nhìn chằm chằm, nói không chừng nàng đã bất chấp hậu quả cũng phải cào nát cái bản mặt khinh khỉnh của tên khốn kiếp này ra rồi ấy.

“Nguyệt Mị, rót đủ ba chén mời cả ba người đi.”

“Vâng, nữ vương bệ hạ.”

Vẫn phải chờ nữ vương Mỹ Đỗ Toa mở miệng, Nguyệt Mị mới miễn cưỡng nhịn được ngọn nộ hỏa trong lòng xuống để đi rót trà. Chỉ là…

“Được rồi, nói thế thôi chứ không dám làm phiền Nguyệt Mị thống lĩnh. Ta đại diện cho chính mình, cho tiểu Mộc, cho Medusa “vui lòng” nhận lời xin lỗi của ngươi là được chứ gì.”

…chưa được nửa đường đã bị Tiêu Thiên dùng giọng nín cười chặn lại.

“Ngươi…” - Trong đầu đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Tiêu Thiên, nhưng ngoài mặt Nguyệt Mị cũng chỉ có thể phất tay tức giận ngồi xuống một chiếc ghế khác đối diện và dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống trừng hắn mà thôi: “Ngươi đừng để ta có cơ hội, hừ!”

Về phần Tiêu Thiên, có câu “cố quá thành quá cố”, hắn cũng không phải loại người vì chút đắc ý nhỏ mà quên đi thực tế rằng bản thân vẫn chỉ là một tên Đấu Giả thái điểu đâu. Trang bức vừa đủ còn thoải mái, chứ làm quá đến nỗi bị sét đánh thì lại bị mắng là “gà đất chó sành, không đủ thành đạo” rồi.

“Lan man thế đủ rồi, trở lại với vấn đề chính.” - Khẽ nhấp một ngụm trà thơm cho ấm giọng, Tiêu Thiên bây giờ mới vén mũ trùm đầu của mình xuống để nhìn thẳng về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa: “Đầu tiên, xin tự giới thiệu ta là Vô, cùng với tiểu Mộc và Medusa, chúng ta đến từ Tề Thiên Cung.

Thứ hai, mục đích hôm nay chúng ta đến đây trước là để cảnh báo, sau là để hỗ trợ tộc Xà Nhân các ngươi chống chọi với cơn sóng dữ đã và đang từng chút một áp sát tường thành bên ngoài kia.”

“Vô!? Tề Thiên Cung!?” - Hai cái tên vô cùng xa lạ khiến cả nữ vương Mỹ Đỗ Toa lẫn Nguyệt Mị đều cảm thấy nghi hoặc: “Chưa từng nghe qua a!?”

Mà, tạm gác những nghi hoặc sang một bên bởi vì đó không phải vấn đề quan trọng lúc này, mà quan trọng là cái giá các nàng nói riêng, và tộc Xà Nhân nói chung phải trả cho lời cảnh báo đã nhận cũng như sự hỗ trợ chắc chắn sẽ nhận vừa được Tiêu Thiên nhắc đến kia là gì này.

“Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí, cho nên… ta muốn một thứ từ nữ vương đại nhân đây làm thù lao.”

“Ngươi muốn…”

“Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.”

“Nằm mơ!” - Nữ vương Mỹ Đỗ Toa khẽ quát: “Ta không quan tâm các ngươi biết ta tìm được dị hỏa bằng cách nào, nhưng muốn ta giao nó ra thì nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Đừng nói chắc như vậy chứ, nữ vương bệ hạ.” - Khóe miệng Tiêu Thiên cong lên nụ cười tự tin: “Ta cho ngươi cơ hội suy nghĩ thật kỹ, sau đó hãy đưa ra quyết định lần thứ hai đấy.”

Giữa lúc bên kia một người mặt mũi quyết tuyệt, một kẻ lại mỉm cười lạnh nhạt, thì ở bên này, Nguyệt Mị cũng đang ngây ngốc trong lòng. Nữ vương bệ hạ nhà nàng tìm được một ngọn dị hỏa hiếm có, nên là tin mừng a. Thế nhưng ý nghĩa sâu xa của nó lại chẳng có gì tốt đẹp cả.

Bởi vì…

“Ngươi bị vây tại Đấu Hoàng đỉnh phong nhiều năm nên sinh ra ý nghĩ muốn dựa vào năng lượng khổng lồ của dị hỏa để làm bàn đạp trùng kích Đấu Tông khi phát hiện thấy nó, về lý mà nói, suy nghĩ đó không sai.

Tuy nhiên, bản thân ngươi bị thương chưa lành trong quá trình đoạt dị hỏa là một, tâm tình không ổn định vì biên cảnh bị người ta quấy nhiễu là hai, và quan trọng hơn cả, là xuất thân họ Rắn, vốn là sinh vật máu lạnh của ngươi hoàn toàn đối nghịch với bản chất chí dương, chí cương của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa nữa là ba. Cả ba yếu tố cộng lại sẽ khiến cố gắng rất đáng quý của ngươi trở thành hành vi tự sát không hơn không kém.

Ta nói cho ngươi biết, tỉ lệ thành công của hành động liều mạng này là một con số không tròn trĩnh. Và nếu ngươi vẫn cứ cứng đầu cứng cổ bất chấp hậu quả cắn nuốt nó, thì ngươi chết không toàn thây trong quá trình cố gắng trấn áp dị hỏa là chuyện nhỏ, nhưng tộc nhân của ngươi nam bị đồ sát hoặc tóm cổ về làm cu li, nữ bị xem như nô tỳ và công cụ phát tiết dục vọng cho nhân loại mới là chuyện lớn ấy.

Ngươi… suy nghĩ kỹ chưa, nữ vương bệ hạ?”

...từng lời Tiêu Thiên nói, từng câu hỏi hắn đặt ra, cùng với viễn cảnh kinh khủng hắn mô tả kia không phải lời viển vông hay nói chuyện giật gân, mà ngược lại, tất cả chúng đều sẽ là chuyện gần như chắc chắn sẽ xảy đến, nếu như nữ vương Mỹ Đỗ Toa cứ cố chấp liều mạng với ý định của mình và thất bại.

Nguyệt Mị biết Tiêu Thiên nói không sai, bản thân Mỹ Đỗ Toa cũng thế, nhưng vấn đề là… nàng có đường lùi sao?

Chiến tranh triền miên, trong bối cảnh điều kiện sống nghèo nàn, lạc hậu và khắc nghiệt, Đấu Hoàng như nàng chịu được, nhưng đám trẻ con tuổi ăn, tuổi lớn, tuổi học hành làm sao chịu được.

Khổ mãi cũng thành quen, cuộc sống là phải biết thích nghi!? - Thế hệ này đã khổ đến như vậy rồi, thử hỏi thế hệ sau, sau nữa biết sống sao khi mà mới vài tuổi đã phải “quen” với việc mỗi sáng mở mắt ra là một lần thấy nhà cửa tồi tàn đi, mỗi lần giặt giũ là một lần quần áo rách nát thêm, mỗi bữa lần ăn cơm là thức ăn một ít hơn đây.

Cái này đâu phải thích nghi, đây rõ ràng là buông xuôi chấp nhận số phận một cách hèn kém a!

Mà, nói đi cũng phải nói lại, Mỹ Đỗ Toa thực sự có đường lui đấy chứ.

Thân là siêu cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong, nàng hoàn toàn có thể… bỏ mặc tất cả để một mình rời khỏi sa mạc, sau đó tự tìm cho mình một nơi tốt đẹp hơn, sống một cuộc sống sung sướng xứng đáng với ngoại hình, thực lực và năng lực của nàng hơn, thay vì cố chấp ở lại đây liều mạng bảo vệ những Xà Nhân này được chứ chẳng phải không đâu.

Đáng tiếc, Mỹ Đỗ Toa không làm được. Hay chính xác hơn, là cả trái tim lẫn lý trí nàng không cho phép một phương án trốn chạy nhục nhã, tủi hổ và thiếu trách nhiệm như vậy được phép sinh ra.

Bởi vì đối với tu luyện giả mà nói, thời điểm ngươi cúi đầu chấp nhận trước số phận cũng chính là lúc tâm ma được sinh ra, đồng nghĩa với cánh cửa tu luyện tiếp sẽ vĩnh viễn đóng chặt lại rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play