*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Và từ bây giờ thì hoàng huynh đã trở thành người đứng đầu Minh quốc rồi! Đất nước của chúng ta nhờ vào huynh. - Hoàng My đặt tay còn lại lên tay Hoàng Long.
Hoàng Long gật đầu cười nhẹ. Hoàng My biết nụ cười đó, nụ cười có chút thê lương của Hoàng Long làm Hoàng My đơ đi vài giây.
- Hoàng muội! Sao muội lại...khóc?! - Hoàng Long có chút hốt hoảng.
Hoàng My bừng tỉnh, nhận ra mặt của mình xuất hiện những giọt nước ấm nóng trên gò má từ lúc nào.
- Muội không sao...! - Cô lấy tay gạt nước mắt.
Hoàng My không ngờ mình lại thiếu ý chí như vậy, khiến cho nguyên chủ có thể làm chủ cảm xúc. Những giọt nước mắt này có lẽ chỉ là cảm xúc cuối cùng của Hoàng My thật sự ở vi diện này dành cho người anh trai của mình.
- Muội đừng khóc như thế! Sẽ tổn hại sức khỏe...! - Hoàng Long đặt tay lên gương mặt trắng bệch của cô, giọng anh như là cố nén nước mắt.
- Muội biết...! - Hoàng My gật đầu.
Sau một màn huynh muội sến súa thì cũng đến những người khách mời lên tặng quà cho Tân Hoàng đế này.
- Đây là Nhân sâm...
- Đây là loại vải...
- ...
- Thần có một món quà tặng Hoàng thượng...! - Đã đến Tam công chúa Hồng Hoan tặng quà cho Hoàng Long.
- Đây là một thanh chủy thủ siêu cứng cáp! Xin dâng tặng Hoàng thượng! - Hồng Hoan với khí chất vương giả quỳ xuống, dâng chủy thủ lên.
Hoàng My: "Khí chất vương giả?!" Ta phi!
Hồng Hoan: "..." Phi keme mày!!
- Chủy thủ?! - Hoàng Long nhướng mày.
Hoàng Long cầm thanh chủy thủ lên, lướt qua một hồi. Bỗng ánh mắt thê lương nào đó trở nên sắc lịm. Hoàng My đứng sau cảm nhận được thì thầm bất lực.
- Chủy thủ siêu cứng cáp của ngươi?! - Hoàng Long liếc sang Hồng Hoan làm cô ta rùng mình một cái.
- Thần không nói dối hoàng thượng! Đây chính xác là thanh chủy thủ cứng nhất của triều đại này! - Hồng Hoan vẫn nghĩ là chủy thủ bằng sắt của cô ta cứng nhất.
- Ồ! - Hoàng Long nhướng mày.
Hoàng Long thả thanh chủy thủ xuống đất, tiếng "keng keng" của sắt va đập vang lên trong không gian im ắng. Tiếng "rầm" vang lớn, một thanh kiếm cắm thẳng vào thanh chủy thủ làm thanh chủy thủ vỡ toang, nát bét. Mặt đất cũng nứt ra một lỗ kinh khủng.
Hồng Hoan nhìn thanh kiếm trước mặt mà run rẩy từng đợt. Lần đầu tiên cảm giác sợ hãi của cô ta lên đến cực điểm.
- Đúng là rất cứng cáp...! - Hoàng Long ấn thanh kiếm của mình xuống, cười khẩy nhìn cái đầu đang cúi run rẩy của Hồng Hoan.
Mọi người ở đấy cũng run rẩy không thôi, dường như tất cả đều được hít một ngụm khí lạnh, ngoại trừ Hoàng My.
Hoàng My nắm lấy vạt áo của Hoàng Long làm anh ngưng lại một chút. Hoàng Long nhướng mày, đưa mắt sang nhìn Hoàng My. Hoàng My gượng cười, lắc đầu nhìn Hoàng Long.
- Được rồi! Hôm nay đến đây thôi! Bây giờ ta mệt rồi! - Hoàng Long nắm lấy bàn tay trắng bệch, lạnh lẽo của Hoàng My đang nắm vạt áo mình, quay đi.
Thanh kiếm kia cũng biến mất, để lại thanh chủy thủ nát bét, vết nứt trên nền đất và Hồng Hoan đang run rẩy quỳ với những khách mời. Bỗng một thanh chủy thủ sắc bén lấp lánh khác cắm lại vào vết nứt làm Hồng Hoan choàng tỉnh giật mình, cả người vẫn run lẩy bẩy. Trên thanh chủy thủ kia có một tờ giấy, Hồng Hoan cầm tờ giấy lên nhìn.
"Tốt nhất cô nên an phận làm hồng hoa trong lồng kính! Sẽ có nhiều chuyện xảy ra với cô nếu cô không đồng ý!" Từng dòng chữ của tờ giấy hiện ra.
Mặc dù đây chỉ là lời đe dọa trên giấy nhưng nó lại đem sợ hãi vào tận xương tủy của Hồng Hoan. Hồng Hoan đọc xong thì tờ giấy và thanh chủy thủ sắc bén lấp lánh kia cũng biến mất. Cô ta vẫn quỳ dưới đất run cầm cập, nhưng lại không vì trời mùa đông giá rét. Mọi người cũng giải tán đi vì buổi lễ đã kết thúc.
Đoàn Huy ở một góc trong buổi lễ, tay anh cầm thanh chủy thủ và tờ giấy kia. Đốt tờ giấy rồi anh vứt thanh chủy thủ vào không gian, anh phi thân về phòng.
____________________
- Anh rảnh nhỉ?! - Hoàng My nhướng mày cười vào mặt anh trai mình.
- Anh trai của em luôn luôn rảnh mà! Mọi việc đã có ông bố của chúng ta lo rồi! - Hoàng Long nhún vai.
____________________
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ năm, ngày 23 tháng 7 năm 2020
Thời gian đăng: 0 giờ 30 phút
Chào mọi người, lại là ad đây. Việc ad hay đăng chương vào buổi đêm thì ad đã nói với các bạn rồi, nhưng thời gian cụ thể thì ad vẫn muốn cho các bạn biết.
Và hôm nay, ad sẽ tâm sự về một vấn đề. Chuyện này xảy ra lúc trước, chính xác thời gian là ngày 24 tháng 6 là khoảng một tháng trước. Ad cũng đã nói sơ về cái sự kiện này ở chương 47 nhưng mà ad muốn nói chi tiết hơn.
Hôm đó thì ad với con bạn thân hồi lớp năm hẹn nhau sau giờ học là về nhà tắm rửa ăn cơm các kiểu rồi 13 giờ rưỡi sẽ gặp nhau ở trường cũ, về thăm trường ấy các bạn.
Về cái vấn đề về thăm trường cũ thì không có gì đáng nói, nói không phải khoe chứ, ad với con bạn là thuộc thể loại...có thể gọi là nổi tiếng lúc mà còn học ở trường đó. Về trường là mấy đứa nhỏ đang học nên bị chú bảo vệ đuổi ra ngoài đường đứng. Chú bảo vệ biết ad với con bạn vì dù gì hai đứa cũng là học sinh nổi tiếng năm trước nhưng mà không cho vào được vì sợ cô hiệu trưởng mặc dù đã thi xong hết rồi.
Nhưng mà chú bảo vệ lại nhân từ, cho ad và con bạn ngồi ở bàn ghế đá trước phòng bảo vệ để đợi đến khi ra về thì lên thăm thầy cô cũng được.
Hai đứa xin pass Wi-Fi của trường do chú bảo vệ và người thầy sắp làm bố nuôi của con bạn ad(Nó nhận một cô làm mẹ nuôi, cô đó sắp lấy thầy này nên gọi là sắp làm bố nuôi)cung cấp để ngồi chơi một trận tử chiến của Lửa Chùa(Free Fire) rồi ngồi nghịch.
Sau khi hết giờ học của bọn trẻ thì hai đứa bọn ad lên thăm cô chủ nhiệm lớp 5. Trên đường đi phải né tránh sự đời rất cực khổ. Khi vào lúc cả trường hoàn toàn ra về thì hai đứa mới gặp được một đống hậu bối quen được lúc còn học ở trường.
Đến hơn 16 giờ rưỡi thì hai đứa dắt nhau ra cổng trường để đi về. Nó thì đi bộ về, ad thì phải gọi mẹ đón về. Trong lúc chờ đợi thì ad được mấy đứa bạn một thằng hậu bối mà con bạn kia quen nói là thằng đó muốn xin số điện thoại của ad. Thì ad không trả lời, tụi nhỏ cũng tự động giải tán vì thằng đó ngại.
Và khi ad về, không phải bố mẹ đón ad mà là chú người làm. Chú đó là người làm cho nhà ad, chú đón ad vì bố mẹ ad bận việc.
Trước cổng trường, mới có một cô bán cái gì đó giống như là cơm cháy nhưng mà nó lại có vị ngọt ấy, ad cũng không biết gọi nó là thứ gì nhưng nó không liên quan lắm nên không cần để tâm.
Chú ấy mua cái thứ đó(tạm thời kêu là cái thứ đó vì ad không nhớ nó là cái gì). Cô kia cô mới nói với chú là"Con gái anh à? Lớn nhỉ!". Cô đó nói ad! Ad nghĩ đó là chuyện bình thường vì nhiều người nhìn thì nhiều người nghĩ thế và chú cũng sẽ nói không phải thôi. Nhưng mà chú ấy lại nói"Ừ". Chú ấy đồng ý cho cái việc ad là con gái chú ấy. Nhưng ad thì không đồng ý chuyện này.
Ad là người có cái tôi rất cao(ad nghĩ vậy). Ad chỉ có một bố mẹ, sau này ad có thể về nhà chồng thì ad sẽ có thêm một bố mẹ. Vậy thì chỉ hai thôi. Ad có thể có thêm bố mẹ nuôi thì không có gì to tát cả. Nhưng đây là chú ấy tự nhận ad là con gái chú mà không có sự đồng ý của ad thì ad không thể chấp nhận được. Nó cũng giống như là mấy người bắt cóc trẻ con ấy, họ tự nhận là bố mẹ đứa trẻ rồi bắt cóc nó. Mặc dù cái này khác nhưng mà cái nào cũng không chấp nhận được.
Nó cũng giống như bạn đi chợ giúp mẹ, và bạn vô tình đứng cạnh một chú hay một cô nào đó khi đứng trước gian hàng. Rồi người ở trong gian hàng ấy không biết hai người ai đến trước ai đến sau, chỉ thấy hai người đứng cạnh nhau rồi hiểu nhầm. Nhưng cái chú kia hoặc cái cô kia bạn không quen biết mà lại đồng ý cho cái việc bạn là con của họ. Bạn có tức không?!
Chắc chắn rồi! Bạn sẽ tức! Ai mà lại không tức trong trường hợp này chứ?! Và bạn phải nén cơn giận vì bạn đơn giản không bao giờ có thể bằng người lớn hơn mình.
Bạn vẫn phải phản đối trong chuyện này, nhưng cuối cùng phản đối chưa chắc đã có hiệu lực khi là lời nói mà bạn phản đối lại là chính miệng của người lớn hơn bạn nói ra cả.
Người lớn hơn luôn đúng! Đó là châm ngôn sống nhỉ?!
Ad đã nói quá dài dòng và vượt quá thời gian ad định đăng chương luôn rồi. Chúc mọi người có một giấc mơ xinh đẹp.