Hoàng Tuấn Khương dường như cũng mong muốn sự tồn tại của mình được chú ý, liền lên tiếng:
- Tuấn Kiệt, ta nghĩ bây giờ con nên quay lại với việc học. Lão sư chắc hẳn đang đợi con.
Tuấn Kiệt nhìn sang cha mình đứng một góc, ánh mắt lạnh nhạt, đúng hơn là kì thị. Cuối cùng vẫn gật đầu rồi quay sang Hoàng My, nói:
- Ngạch nương, đến lúc nhi thần phải đi rồi. Ngạch nương nhớ ăn uống đầy đủ. Tối con sẽ về thăm người.
- Được rồi. Con mau đi nhanh kẻo muộn.
Sau đó Tuấn Kiệt hành lễ và rời đi. Hoàng My nắm lấy tay Tuấn Hoàng, lại nhìn sang Hoàng Tuấn Khương, muốn nói gì đó.
- Hoàng thượng, thập nhất a ca mỗi lần khóc đều sẽ khóc rất to và náo nhiệt. Chắc hẳn đã khiến cho người khó chịu.
- Nàng không cần lo. Trẫm cũng chỉ hơi bất ngờ. Trẻ con có giọng khoẻ, khóc có thể to đến vậy, ắt hẳn sau này có thể làm nên nghiệp lớn.
Hoàng My chỉ cười, không nói gì. Hoàng Tuấn Khương tiến đến ghế ngồi, cũng đưa tay bảo cô ngồi xuống:
- Nàng ngồi đi.
Sau khi Hoàng My ngồi xuống, Tâm Lan gọi vài thị nữ và thái giám dắt Tuấn Hoàng ra ngoài sân để chơi, tránh làm phiền đến hai người. Sau khi mọi người đã tản ra hết, trà cũng được bưng ra, Hoàng Tuấn Khương mới cất lời:
- Nàng là hoàng quý phi, bây giờ phải thay cố hoàng hậu quản lý hậu cung. Việc chăm sóc các a ca, có thể để cho các phi tần khác lo, nàng nghĩ thế nào?
Gương mặt đang cười của Hoàng My bỗng chốc cứng nhắc, thoáng chốc liền đanh lại không vui. Hoàng Tuấn Khương thấy được thái độ đó, cũng không nói thêm gì.
- Hoàng thượng, Tuấn Kiệt, Tuấn Hoàng, Tuấn Anh và Tuấn Hùng đều là con của thần thiếp, là thần thiếp đứt ruột đẻ ra. Với bổn phận làm ngạch nương, thần thiếp không thể nào xa con của mình được. Các con cũng đã quen hơi mẹ, không thể cứ nói đi là liền đi.
Hoàng Tuấn Khương suy nghĩ một lúc, lại nhớ đến bộ dạng dịu dàng chăm con của Hoàng My. Vốn ban đầu cũng vì cảnh tượng đáng yêu của hai mẹ con và vô thức bước chân vào Vũ Minh Cung. Sau cùng thì tâm ý lung lay, cũng thật sự muốn để cô tự chăm con của mình.
Dù sao cũng vốn biết hậu cung tranh đấu phiền phức, cô có thể mang được đến cái thai hoàng tử thứ 3 và bảo vệ được cho các con trai của mình an toàn, không nói cũng biết cô có nghị lực thế nào.
- Vậy được rồi. Trẫm mong nàng làm mẹ, cũng đừng quên chức trách Hoàng quý phi, quản lý hậu cung.
- Hoàng thượng yên tâm. Thần thiếp sẽ luôn nhớ chức trách của mình.
Hoàng Tuấn Khương nhìn ra sân, nhìn thấy nụ cười tươi tắn của con trai Tuấn Hoàng. Ánh mắt có chút trầm tư, xong cũng chỉ thở dài.
- Hoàng thượng có phiền muộn gì sao?
Nghe thấy Hoàng My hỏi thăm, Hoàng Tuấn Khương có chút ngạc nhiên, nhìn sang thì thấy cô đang lịch thiệp uống trà. Giống như là cảm thấy an toàn, Tuấn Khương cũng buột miệng nói ra phiền muộn của mình:
- Thái hậu muốn tổ chức tuyển tú vì thấy hậu cung quá thưa thớt và cũng muốn trẫm có thêm người bầu bạn. Ta vốn không để tâm đến chuyện hậu cung, về việc này thì cảm thấy thật sự rất không thoải mái.
Hoàng My nghe xong, coi như phần nào hiểu được vì sao Hoàng Tuấn Khương lại muốn cô quản lý hậu cung cho thật tốt. Chẳng qua là vì hắn không muốn khi đông người hơn sẽ hằng ngày có người phiền đến hắn.
- Thái hậu vốn đã lớn tuổi, cũng vì lo cho hoàng thượng và dòng dõi hoàng tộc. Hoàng thượng có thể chỉ cần nâng danh vị của một vài người, thái hậu sẽ nhìn thấy người có để ý đến hậu cung, tạm thời cũng sẽ không hối thúc người.
Hoàng Tuấn Khương suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu. Hắn nhìn Hoàng My, cũng thật sự cảm thấy tiếc nuối khi mình lại bỏ quên một phi tần thú vị đến vậy.
Hoàng My: "..." Thú vị *beep*!
- Từ lúc nàng vào cung đến nay, trẫm chưa thấy nàng đòi hỏi gì. Vốn tưởng nàng sẽ lạ lẫm, không nghĩ đến lại thích ứng nhanh như vậy. Ngôn ngữ của Đại Huyên cũng đã rất thành thạo.
- Hoàng thượng đối với thần thiếp chính là tốt hơn nhiều phi tần khác, thần thiếp đương nhiên không dám có đòi hỏi. Thần thiếp lúc nhỏ cũng đã thường xuyên ra vào cung, cũng đã nhờ sứ giả dạy ngôn ngữ của Đại Huyên, đối với lễ nghi cũng là do được thái hậu và các thái phi chỉ dạy. Đến giờ cũng giống như một người dân của Đại Huyên rồi.
Hoàng My cố tình nhắc về kỉ niệm thơ ấu cho Hoàng Tuấn Khương nhớ, cũng chính là muốn khiêm nhường một chút.
Nguyên chủ dù là công chúa Tây quốc nhưng cũng là người hướng nội, lúc trước nếu không phải đến thỉnh an ai thì tuyệt nhiên cũng không ra khỏi cung, đồ được người khác tặng cũng vì lạ nên không dùng đến, các bà đỡ đẻ đều được ban thưởng cho rất nhiều, cũng không lạ khi cô ấy có thể bảo vệ được cho 4 đứa trẻ bình an chào đời.
Hoàng Tuấn Khương suy nghĩ chồng chất suy nghĩ. Vốn biết cô là một cô công chúa được chiều chuộng, nhan sắc và tài năng đều có đủ. Thật không nghĩ là cô lại còn có thể thông minh như vậy. Đối đáp cũng rất có ý tứ, nếu gặp phải kẻ ngu thì đúng thật là không thể cãi được.
- Ở lại đã lâu, ta còn phải lo chuyện triều chính.
- Cung tiễn Hoàng thượng.
Sau khi mọi người hành lễ và để Hoàng Tuấn Khương rời đi. Hoàng My ngồi lại xuống ghế, uống một ngụm trà, trầm tư suy nghĩ, rồi đứng dậy.
- Thần thiếp thỉnh an thái hậu.
- Hoàng quý phi, mau ngồi đi.
Hoàng My tươi cười, tay nắm lấy tay Tuấn Hoàng. Thái hậu vừa nhìn thấy tiểu a ca nhỏ thì liền tươi hơn hẳn.
- Hôm nay con đưa Tuấn Hoàng đến thăm ai gia sao?
- Thần thiếp biết thái hậu còn nuôi dưỡng một mình cửu công chúa mới chỉ mấy tháng tuổi dễ sinh ra buồn chán, liền đưa Tuấn Hoàng qua đây chơi cùng người.
Thái hậu nhìn gương mặt tươi như hoa của Tuấn Hoàng, tâm trạng không khỏi vui vẻ theo. Chỉ là sự vui vẻ chưa được bao lâu, Hoàng My liền lên tiếng dập tắt:
- Thái hậu, thần thiếp nghe hoàng thượng nói rằng người muốn tổ chức tuyển tú.
Thái hậu tắt nụ cười, nheo mày tỏ vẻ nghi hoặc, dường như không tin, liền hỏi:
- Hoàng thượng nói với con sao?
- Chỉ mới lúc nãy, hoàng thượng có ghé Vũ Minh Cung để thăm các tiểu a ca. Hoàng thượng có nói với thần thiếp là thái hậu thấy hậu cung thiếu vắng, muốn tuyển tú thêm.
Thái độ của thái hậu khác so với gì Hoàng My nghĩ, thay vì tỏ ý phiền lòng vì thằng con bướng bỉnh, thái hậu có vẻ vui hơn nhiều. Có lẽ là bởi vì không nghĩ con trai mình có thể tâm sự với một phi tần.
- Hoàng thượng tâm sự với con như vậy làm ai gia cảm thấy yên tâm hơn. Nó từ bé đã vô tâm lạnh nhạt, chuyện hôn sự đó giờ đều là một tay ai gia tự lo liệu. Muốn tuyển tú thêm cũng chỉ vì muốn tìm một người để hoàng thượng có thể giải bày tâm sự, quan tâm nhiều đến hậu cung. Bây giờ hoàng thượng đã mở lòng, đều là nhờ công của con.
- Thái hậu quá khen rồi. Hoàng thượng lo toan triều chính, cũng không thể tránh khỏi tình phụ tử. Quan tâm đến con cái, giang sơn, cũng phiền lòng nhiều chuyện, thần thiếp chỉ là lắng nghe và góp ý thôi.
Thái hậu gật gù, vỗ vỗ vào bàn tay bụ bẫm của Tuấn Hoàng. Hoàng My mỉm cười, cuối cùng cũng không nói gì.
- Khởi bẩm thái hậu, Hồng phi diện kiến người.
- Truyền đi.
Người được gọi là Hồng phi rất nhanh liền xuất hiện. Gương mặt toát ra thần hồn làm người thoải mái, nụ cười trên môi nhẹ nhàng e thẹn.