#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.

Cả lớp nhìn theo bước chân của cô mà tự cầu phúc cho bản thân, ai mà biết được họ có phải là "thớt" không chứ!

Chính là "thớt' trong câu "Giận cá chém thớt"!

Hoàng My đứng trước gương, tự ngắm dung nhan của bản thân. Sự xinh đẹp này khiến cho cảm xúc của cô lập tức liền trở nên tốt hơn.

Vì là một học sinh ngoan, nên cô đã nghe lời giáo viên mà đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhưng cô không phải học sinh ngu, mà quay lại lớp học để nghe đạo lý.

Thế là Hoàng My mặc kệ chiếc cặp vẫn còn ở trong lớp của mình mà thong dong trốn học. Cô vừa leo ra khỏi hàng rào cao 2 mét của nhà trường rồi chạy đi, thì chợt nghĩ đến chuyện, có khi nào mấy đứa thiểu năng sẽ đi lục cặp của mình không?

Chết chết!

Trong cặp còn có tiền tiêu vặt của cô, chiếc điện thoại hệ thống nữa!

Hoàng My vừa xoay người, toan quay lại trường thì cô đã lập tức bị bịt miệng, ngấm thuốc mê và ngất xỉu.

Chỉ trách cô không còn phản xạ tự nhiên được như trước.

- Con gái cưng của mày đang trong tay tao. Nếu muốn cứu nó, vác mặt đến đây. Tao sẽ đợi mày!

Chỉ không lâu sau đó, một xô nước đã tạt thẳng vào mặt của Hoàng My, cô vừa tỉnh dậy đã phải nghiến răng nghiến lợi, vừa hay nhận ra mình đang bị dán miệng bằng băng dính và bị trói ngồi chặt vào một cái cột ở sau lưng.

Cái cảm giác này giống hệt lúc xô nước giặt giẻ lau bảng được hất vào người cô, thật sự vô cùng kinh khủng đến từng lỗ chân lông.

- Mày đã tỉnh rồi, con gái cưng của Vương Lịch!

Ồ, thật sự là cô lại bị bắt cóc rồi...

Số cô cũng khổ thân, toàn bị bắt cóc thôi!

Hoàng My ngước đầu nhìn người đối diện mình, nói thật chứ trước mặt cô quá trời "người đối diện". Rồi cô cũng chẳng biết ai mới vừa gọi mình.

- Có phải bây giờ mày đang rất bất ngờ đúng không?

Hoàng My: "..." Ừ, rất bất ngờ. Bất ngờ ghê luôn!

Giữa đám người đô con bặm trợn, xuất hiện một người đàn ông cao lớn mặc một bộ vest rộng, trên gương mặt là một vết sẹo chéo bên cạnh lông mày, tay còn cầm một chiếc gậy chống bằng thép rất sang trọng đang bước đến. Nhìn kiểu gì cũng ra là một người đàn ông rất có tiếng tăm và máu mặt.

- Các ngươi không biết tiếp đãi khách quý sao? Để con gái cưng của hắn chịu khổ như vậy, hắn nhất định sẽ không để yên đâu nhỉ!?

Ôi cái giọng chế giễu này, nghe quen quá! Đúng chuẩn lão già phản diện trong mấy bộ truyện tranh rồi, có đẳng cấp biến thái và cà khịa level max! Không thể nhầm lẫn đi đâu được.

Hoàng My chợt nhớ đến những lần gặp mặt giữa các phản diện thứ là cô và phản diện chính, như là Lam Thụy, cha của Cao Thiên. Ông ta cũng giở trò chế giễu kinh khủng lắm, mà chỉ là cũng chẳng được lâu, khi biết được Cao Thiên là con trai ruột của mình thì đau lòng phát khóc ra. Còn với Diên Tụ Nghiệp, bác của Diên Thế Trường cũng tưởng ghê gớm thế nào, cuối cùng điên lên rồi cũng lại tù mọt gông. Phản diện thường chẳng có kết cục tốt đẹp gì!

- [ M...mong t...tiểu thư v...v...ui lòng không...tưởng q...khứ ]

Tiếng hệ thống giật giật, giống như là học online mà bị lag, giọng điệu không còn mượt như trước khiến cho Hoàng My chú ý.

- "Hệ thống, âm thanh của ngươi không tốt. Ngươi vẫn nên đi nhờ máy tính chủ kiểm tra đi. Ta thật sự không muốn hệ thống hỗ trợ cho mình gặp vấn đề đâu."

Cô dùng ý thức nhắc nhở nó, khuyên nó đi kiểm tra, âm thanh dịt dịt, rè rè của bộ máy vang lên thêm một lúc nữa trước khi biến mất và để lại Hoàng My trước suy nghĩ hỗn loạn.

Chậc! Đáng lẽ cô phải kêu nó cứu mình trước chứ!

Lưu Lương thấy Hoàng My lơ đãng, liền ngoắc tay với đàn em. Người kia hiểu chuyện, cầm lấy xô nước thứ 2 rồi hất vào người cô.

Hoàng My: "..." Đcmm!

Nếu không phải cô đang bị bịt miệng thì cô đã dùng cả tim gan phèo phổi ra mà khịa tay đôi rồi nhá!

- Tính ra con bé này nhìn cũng được ra phết, dùng nó để kiếm tiền cũng rất có lợi.

Lưu Lương vuốt cằm, làm ra vẻ khinh khỉnh, trong khi mấy tên xung quanh đã cười hề hề rất mất thiện cảm khi nhìn chằm chằm vào thân thể mặc đồng phục đã ướt sũng của cô. Hoàng My hơi nhíu mày, ánh mắt vô cùng ghét bỏ nhìn đám người, từ lúc nào mà sau lưng cô, nơi mà không ai trong số những tên kia thấy, trên bàn tay nhỏ đã có thanh chủy thủ Hoàng Hoàng...

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lưu Lương nhìn vào màn hình, nở nụ cười mưu mô rồi bắt máy.

- Đến chưa?

- Đang đứng trước cửa đây!

Cánh cửa gỗ bị đạp văng, mảnh gỗ văng tứ tung, đến trước bàn chân của Hoàng My. Cô thả lỏng thân thể, cô biết đối tượng công lược chắc chắn sẽ đến cứu mình mà.

- Hoàng My!

Vương Lịch vừa nhìn thấy Hoàng My đang bị trói ngồi dưới đất, thân thể ướt sũng vô cùng khổ sở. Tay anh nắm chặt thành quyền, trán đã nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn không mất lý trí mà làm loạn.

- Mày đến rồi sao?

Lưu Lương lùi lại vài bước, trên môi vẫn là nụ cười nham hiểm. Vương Lịch dường như hiểu ông ta muốn làm gì, lập tức giơ súng lên chĩa thẳng vào Lưu Lương.

- Thôi nào, từ từ chứ! Cuộc vui chỉ mới bắt đầu mà.

Lưu Lương cũng nhanh chóng rút súng ra, dí vào đầu Hoàng My khiến cô nghiêng đầu sang một bên. Mái tóc vàng óng của cô rũ rượi, che đi đôi mắt đá quý xinh đẹp, Hoàng My không phản kháng, yếu ớt đến khó tin.

- Tiểu thư...!

Trí Hoà đứng bên cạnh Vương Lịch, cắn môi nghĩ ngợi. Anh cũng là một trong những người chứng kiến Hoàng My lớn lên, cũng trực tiếp đem cô coi như con gái của mình. Trên cương vị tâm lý của một người cha, anh bây giờ cũng rất là căng thẳng, lo lắng cho cô gái bé nhỏ kia.

- Nếu muốn cứu nó, mày chỉ cần trao đổi cho tao một số thứ thôi...

Lưu Lương cười cợt, ngoắc tay gọi đàn em. Rất nhanh liền có một người đàn ông ăn mặc chỉn chu cầm một chiếc cặp táp bước đến.

- Mày chỉ cần ký vào đó! Cô con gái xinh xắn này của mày sẽ trở về.

Lưu Lương xoay đầu súng, đưa chân đá mũi giày vào đôi chân trần của Hoàng My, cô đau đớn rên rỉ một tiếng. Vương Lịch gồng tay, nghiến răng liếc nhìn Lưu Lương. Người đàn ông kia mở cặp táp, bên trong là một bản hợp đồng và một cây bút.

Vương Lịch nhìn bản hợp đồng, chính là hợp đồng chuyển nhượng 10% cổ phần của tập đoàn Vương thị cho ông ta.

- Ông hơi bị tham lam quá rồi đó, Lưu Tổng.

Vương Lịch nắm chặt tờ giấy hợp đồng, ánh mắt sắc lạnh liếc Lưu Lương vẫn đang chĩa súng vào đứa con gái nhỏ bé của mình.

Hoàng My hơi có phản ứng, có vẻ nhạy cảm với từ "Lưu tổng".

"Tôi là con gái của Lưu tổng. Hôm nay chỉ đi khảo sát tình hình bằng cách giả nhân viên thôi. Quả nhiên làm nhân viên thì dễ bị khinh thường mà."

Ha!

Trong một góc khuất nào đó, cô gái nở một nụ cười rộng đến mang tai, một nụ cười đầy sự hiểm độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play