Ánh mắt sắc bén của Hoàng My khiến cho những người khác đang đưa ánh mắt lấp lánh thì ngay lập tức trở nên ngượng ngùng và hoảng hốt khi thấy cả một hình ảnh Vương Lịch trong cô bé này.
Lan Hân thấy tình hình không ổn thì chỉ biết cười ngượng nghịu, đưa tay xua xua ý muốn bảo mọi người tiếp tục làm việc, mình thì đẩy lưng Hoàng My về hướng bên ngoài.
- Vương Nguyệt, em phải tôn trọng người lớn. Không được tỏ thái độ như vậy, không dễ thương chút nào. Nếu ngoan thì chị sẽ thưởng kẹo cho, nha!
Hoàng My nhìn bộ dạng dỗ trẻ con của Lan Hân mà khinh bỉ, đưa ánh mắt kênh kiệu nhìn cô ta, cô bé 8 tuổi nói ra những lời mà không ai có thể nghĩ tới.
- Thứ nhất, dì nên gọi tôi là Vương tiểu thư. Thứ hai, dì không phải là mẹ tôi. Thứ ba, đừng cố gắng tỏ ra thân mật với tôi. Dù thế giới này có sụp đổ, dì vẫn sẽ không gần được cha tôi. Vương Lịch...là của tôi!
Lan Hân ngơ đi một hồi, tâm trí rối bời trước câu nói của một đứa trẻ. Cô ta có thể nghe được sự uy hiếp trong giọng điệu trẻ con đó, giống như nếu thật sự cô ta làm trái ý của Hoàng My thì cô bé có thể lập tức tiến đến cào nát mặt cô ta vậy.
Đến khi Lan Hân tỉnh táo lại thì xung quanh cũng chỉ còn lại cô ta, không ai nghe thấy hai người nói gì cả, và cũng chẳng ai biết Hoàng My đã biến đâu mất rồi.
- [ Hệ thống phát hiện nguồn năng lượng lạ, cưỡng chế tiểu thư không tạo vấn đề! ]
Hoàng My đang trốn ở một góc luyện ma pháp thao túng thì chợt giọng nói của hệ thống xuất hiện, ma pháp của cô cũng tắt ngúm.
- "Ngươi biết ta không phải là con người bình thường, làm sao có thể sống thiếu ma pháp được"
- [ Đến lúc cần thiết, hệ thống sẽ tự sắp xếp cho cô vị diện hợp lí. Tùy vào từng thế giới mới có thể sử dụng ma pháp. Tất nhiên thế giới này không thể, đề nghị tiểu thư không tạo vấn đề ]
Hoàng My nghe nửa lọt nửa rơi ra ngoài, nửa hiểu nửa không. Cái hệ thống này đã nói những ngôn từ khó hiểu mà lại còn không biết giải thích. Đến cả tác giả còn không biết nó nói gì mà.
- "Được rồi, cùng lắm thì tôi quay lại với Vương Lịch. Thật không vui khi nghĩ rằng Lan Hân sẽ quay trở lại đó..."
- Con bé đâu!?
Vương Lịch nhíu chặt hàng mày, đè thấp giọng nói xuống khi nhìn thấy Lan Hân quay lại phòng tổng giám đốc một mình, không phải anh giao cho cô ta trông Hoàng My và đưa con bé đi tham quan sao?
- Tôi...thật sự không biết. Lúc tôi quay ra thì tiểu thư đã đi mất rồi...
Lan Hân nói trong tâm trạng lúng túng, có vẻ việc boss tức giận như vậy là ngoài ý muốn của cô ta. Trước giờ Vương Lịch chưa bao giờ giận dữ với nhân viên cả, nên Lan Hân mới cả gan trở lại đây.
Căn phòng sau câu nói của Lan Hân chợt trở nên yên ắng, yên ắng đến mức trợ lý Trí Hoà có thể nghe được tiếng thở dài ngắn của mình, cũng không dám xen vào. Đương nhiên là vì anh ta biết tính cách của Vương Lịch.
Mặc dù biết khả năng con gái mình bị bắt cóc ở trong công ty của mình là rất thấp nhưng người cha như anh vẫn có chút bồn chồn lo lắng. Thiếu nước lập tức bật dậy đi tìm con rồi.
- Trí Hoà, cậu nhanh chóng gọi người đi tìm con bé. Nếu như con bé có chuyện gì, cô không xong với tôi đâu!
Ánh mắt của Vương Lịch tối đi vài phần, căn phòng cũng lạnh đi. Lan Hân run rẩy, thầm nghĩ rằng mình không xong rồi. Sao cô ta lại quên mất boss của mình là người đàn ông quyền lực một tay che trời, chỉ cần một câu nói cũng có thể dồn ép hàng vạn con người.
Một người như vậy, cô ta sao lại có thể cả gan chọc giận chứ!?
Trí Hoà đang tìm điện thoại thì chợt có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, Vương Lịch đang có tâm trạng không tốt, giọng nói cũng chẳng khá bao nhiêu.
- Vào đi!
- Cha!
Hoàng My mở cửa, lon ton chạy vào trong phòng làm việc. Cả ba người trong phòng đều kinh ngạc, sau đó đều nhanh chóng ổn định lại cảm xúc để tránh thất thố.
- Con đã đi đâu?
Vương Lịch bế Hoàng My ngồi lên đùi mình, cẩn thận xem xét cô có bị làm sao không.
- Con đi tham quan cùng dì thư ký, nhưng dì ấy như người mất hồn vậy, chẳng để ý gì cả. Con bị lạc mất dì ấy luôn.
Hoàng My chu cái môi nhỏ, làm ra vẻ giận dỗi như rằng thật sự Lan Hân là người có lỗi khi không quản tốt cô.
Lan Hân gục mặt xuống, cảm thấy có gì đó không đúng. Có vẻ như cô bé này thật sự không ổn như vẻ bề ngoài.
Đến hệ thống còn phải nể phục độ bạch liên hoa của Hoàng My, quả nhiên để cô ở hệ thống Công Lược là một lựa chọn đúng đắn của cả chủ nhân và nó mà.
- Hoàng My ngoan, sau này không được chạy lung tung. Ta sẽ rất lo cho con!
Vương Lịch xoa xoa mái tóc của Hoàng My, giọng nói có chút dịu dàng như dỗ dành. Có lẽ theo bản năng của người cha, anh ta lo sợ rằng điều gì sẽ xảy ra với con gái của mình.
Mới chỉ lạc một chút mà anh đã lo như vậy, nếu sau này Hoàng My phải đi đâu đó xa xôi thì Vương Lịch có chịu ở yên đợi cô không!?
Hoàng My tỏ vẻ nhu thuận, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Vương Lịch. Anh vẫn tiếp tục công việc của mình, xử lý những tờ báo cáo đã chất thành núi trước mặt. Lan Hân và Trí Hoà cũng biết điều mà tiếp tục công việc của mình, tạm thời gác mọi chuyện riêng qua một bên để lo chuyện công đã.
Thời gian nghỉ trưa không ngắn chẳng dài cũng đến, Hoàng My ngồi cạnh Vương Lịch trên sofa, đợi Trí Hoà đi mua đồ ăn về.
- Cha ơi!
- Ừ?
- Mọi người đều nói con là con của dì thư ký và cha. Vậy liệu có phải là sự thật không? Con phải gọi dì ấy bằng mẹ sao?
Vương Lịch nhìn sang Hoàng My. Đôi mắt cô bé to tròn lấp lánh, gương mặt ngây ngô. Câu hỏi tưởng chừng như qua loa của một đứa trẻ cũng khiến cho anh suy nghĩ rất nhiều.
- Hoàng My, con có muốn có mẹ không?
Trong lòng Hoàng My thầm cười một tiếng đắc thắng, nhưng ở ngoài mặt thì nở một nụ cười tươi, tay giơ ngón út lên.
- Không ạ! Chỉ cần có cha là vui lắm rồi. Cha hứa với con là sẽ chỉ yêu thương một mình con thôi, đừng cưới vợ nhé!
Sau câu trả lời của Hoàng My thì Vương Lịch thở hắt một hơi, nhoẻn miệng cười rồi chậm rãi giơ ngón út lên, móc ngoéo cùng bàn tay bụ bẫm của cô bé 8 tuổi.
Thật trẻ con...
Sau đó thì Trí Hoà đã mua đồ ăn về, sau khi đặt đồ ăn lên bàn thì Trí Hoà cũng xin phép ra ngoài ăn. Trong phòng cũng vẫn chỉ còn lại Hoàng My và Vương Lịch.
- Cha phải ăn thịt nhiều vào thì mới khoẻ được.
Tình cảnh này không biết đã lặp lại bao nhiêu lần, qua bao nhiêu vị diện, Hoàng My vẫn luôn là người gắp thịt cho đối tượng công lược ăn, và ngược lại, anh ta vẫn luôn là người gắp rau lại cho cô ăn.
Nó dường như trở thành một thói quen khó bỏ của hai người. Một người lười ăn rau và một người lười ăn thịt, đó chính là điểm bù trừ của cả hai...
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ 8, ngày 27 tháng 2 năm 2022
Thời gian đăng: 0 giờ 30
Dạo này việc học tập cũng không ít nên ad không có thời gian ra chương cho mọi người, cứ nợ chương mãi, nên thôi, ad mong mọi người thông cảm cho ad, tạm thời cho ad có thời gian ra chương tự do. Cố gắng đến hè rồi chúng ta lại tiếp tục ra chương đều nhé!:>
Và cũng chân thành cảm ơn những bạn đã ủng hộ ad trong tuần bận rộn này, dù ad không ra chương nào nhưng vẫn ủng hộ là yêu lắm rồi nha <3


Một lần nữa cảm ơn mọi người nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT