#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
Gã đàn ông kia tức giận đỉnh điểm, định nhào vào sống chết với hai cô gái, liền lập tức ăn một phát đạp của Hoàng My mà ngã lăn ra đất. Thiếu điều muốn phun một bụm máu lớn.
Minh Như Hạ mệt mỏi, dồn hết trọng lực dựa vào Hoàng My, vốn tưởng sẽ được dựa để nghỉ ngơi một lát. Nhưng cô ta thật sự sai rồi!
Nữ chính của chúng ta luôn muốn thực tế!
Dù tác giả phi logic vl ra!
Hoàng My chính là không thèm thương hoa tiếc ngọc, lập tức đẩy Như Hạ ngã cái rầm xuống đất khiến cô ta choáng váng đầu óc, mơ màng, ngỡ ngàng và ngơ ngác.
All: "..."???
- Này, cô làm hành động gì thế hả!?
Hoàng My đang bực tức mà sửa lại cái khẩu trang xịn của mình, nghe giọng chanh chua của Tự Viên. Ánh mắt sau chiếc kính đen của cô liếc đến nhìn cô ta, tay chỉ về phía gã đàn ông nằm vật vã trên đất, cong môi mỉm cười:
- Cô có nhu cầu trải nghiệm cảm giác của ông ta hiện tại sao?
Tự Viên: "..."
Cô điên rồi! Cả nhà cô đều điên rồi!!
Sau khi biến hoá 7749 phép thần thông thì Hoàng My vẫn không sửa được cái khẩu trang. Cô gấp lại nhét vào túi rồi chạy vọt về phía Diên Thế Trường.
- Chồng yêu, em sợ lắm aaa!
Vẫn một bài cũ, Hoàng My ôm chặt lấy chồng yêu của mình rồi la ó lên. Diên Thế Trường một tay đặt lên đầu cô, một tay cho vào túi quần. Tất thảy đều khiến cho mọi người bất lực.
All: "..."
FA đả đảo nhân vật chính, đả đảo tác giả!
Tác giả: "..."
Dạo này bị đả đảo nhiều quá! Mà có ai thấu nỗi đau của tác giả này...
Vị giám đốc còn đang bất ngờ trước cô gái nhỏ nhắn này, lại nhìn sang chồng yêu của người ta, cảm thấy có chút quen mắt.
- Chuyện hôm nay...biết xử lý thế nào rồi chứ!?
Nhìn chiếc card đen có ba chữ "Diên Thế Trường" kia, giám đốc khu vui chơi nuốt một ngụm nước bọt rồi gật đầu dạ vâng lia lịa.
Con tin đã được giải thoát, mặc dù còn ngơ ngác về chuyện đã xảy ra nhưng nòng súng của các viên cảnh sát liền cứng cáp trở lại. Cuối cùng ông ta bị khống chế và bị giải về đồn cảnh sát.
Như vậy là cũng đã hết chuyện, quần chúng thì giải tán. Người trong cuộc thì phải về đồn khai báo. Riêng Hoàng My thì chỉ muốn đi chơi.
- Cứ để anh ta khai báo cho vợ chồng tôi. Chúng tôi còn nhiều việc phải làm lắm!
Hoàng My đạp vào lưng Kiên Trung để đẩy anh ta về phía cảnh sát, và nắm tay Thế Trường bước đi không thèm ngoảnh lại.
Kiên Trung: "..."
Cảnh sát: "..."
Không biết loạn lạc ra sao, hai người vẫn có thể ung dung đến khu vui chơi thường dân để chơi bời. Hoàng My lâu lắm rồi mới đi đến khu vui chơi, lập tức đòi hỏi được đi khắp nơi.
Diên Thế Trường một tay cầm bản đồ, một tay bị cô gái kia cầm. Nhìn vẻ phấn khích của Hoàng My, bao nhiêu lời muốn hỏi đều bị nuốt hết vào trong.
Rốt cuộc thì bộ mặt thật của cô như thế nào?
Cả hai đều che dấu bộ mặt thật của bản thân. Không rõ là che giấu vì điều gì, vì mục đích gì, có thể xấu hoặc tốt. Nhưng ít nhất là muốn tốt cho bản thân, và tốt cho người mà bản thân muốn bảo vệ nhất...
- Chúng ta đi nhà ma được không?
- Được.
Trong suốt quãng thời gian đi chơi ở khu thường dân của Nilod Land, Hoàng My luôn luôn hỏi Diên Thế Trường trước khi muốn chơi một trò chơi gì. Đương nhiên cô không lải nhải suốt với anh, chỉ là nhẹ nhàng như là hỏi ý kiến.
Cô không mong có chuyện gì bất trắc sẽ xảy ra. Càng không mong Thế Trường cứ mãi chiều theo ý của cô. Hoàng My muốn người đàn ông của mình có chính kiến một chút, nhiều hơn là thật sự trưởng thành khi ra ngoài cùng người phụ nữ của mình.
Và điển hình như hiện giờ, Hoàng My đề xuất 5 địa điểm thì Thế Trường đã đồng ý hết cả 5. Không một câu than vãn, an an ổn ổn đi theo cô chơi bời.
Rất nhanh sắc trời nhanh chóng trở chiều, Hoàng My nắm tay Thế Trường tung tăng lên trên vòng quay khổng lồ. Vô cùng hí hửng vì sắp được ngắm hoàng hôn.
Hai người ngồi đối diện nhau trong cabin, ánh chiều tà thật sự rất lãng mạn. Hoàng My chăm chú ngắm cảnh, chỉ hận không thể rút điện thoại ra chụp ảnh. Bỗng cô nghiêm túc trở lại, bắt đầu một đoạn nhẹ nhàng sâu lắng:
- Anh có thật sự muốn đi chơi với tôi không?
Một sự im lặng bao trùm, dù khu vui chơi vô cùng rộn rã tiếng ồn nhưng không biết tại sao bây giờ lại yên ắng đến thế. Có lẽ vì trong tâm đã xem đây là không gian dành riêng cho hai người.
- Lúc đầu là không...bây giờ cũng không!
Hoàng My: "..."
Nhẹ nhàng sâu lắng*beep**beep*! Bổn công chúa mà không chửi thì bổn công chúa làm con của tác giả.
Nhẹ nhàng sâu lắng lại nàooo
Hoàng My mỉm cười, đây là câu trả lời không ngoài ý muốn của cô, đơn giản là vì Diên Thế Trường chính là như vậy. Thời gian dần trôi, chẳng mấy chốc cabin của cả hai đã đến được gần đỉnh của vòng quay.
Hoàng My rũ mi mắt, cười nhẹ nhàng, môi chậm rãi đếm ngược...
3
2
1
- Tôi yêu anh...
Người ta nói, tỏ tình khi lên tới đỉnh của vòng quay khổng lồ sẽ được bên nhau mãi mãi.
Hoàng My không tin vào điều đó...không bao giờ tin!
Ánh sáng hoàng hôn hiu hắt chiếu vào cabin của hai người, có lẽ lúc hoàng hôn đẹp nhất khi có thể thật sự nhìn thấy nó từ trên xuống. Nhưng có lẽ cả hai người được phước lành đó đều chẳng mảy may quan tâm đến cảnh rồi...
Nhìn vào ánh mắt không một tia gợn sóng của Hoàng My, Diên Thế Trường im lặng. Một sự im lặng đến bất ngờ, khiến cho cô vẫn đang cúi đầu để tránh cảm giác bối rối cũng không thể tránh khỏi tò mò xem cảm xúc của anh thế nào.
- Ừ...
Đó là câu duy nhất và cuối cùng Diên Thế Trường nói với Hoàng My cho đến khi đã rời khỏi vòng quay mặt trời để đi dạo và cả hai ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi.
- Tôi đi mua nước...
Bước chân của Hoàng My dừng lại khi cổ tay của cô được nắm lại một cách chuẩn xác, cô quay đầu thì thấy Thế Trường đã đứng lên từ lúc nào.
- Để tôi đi được rồi.
Diên Thế Trường bước đi trước, một lần cũng không ngoảnh lại. Hoàng My đợi anh đã đi đủ xa, môi nở một nụ cười ranh mãnh.
- "Thấy ta có giỏi không!?"
- [ Kinh nghiệm và tầm nhìn công lược của tiểu thư đã được cải thiện. Mong tiểu thư tiếp tục phát huy! ]
Nhận được lời khen không hề giả trân của hệ thống, Hoàng My cười cong môi. Không nhận ra rằng còn có một vị khách không mời mà đến đã đứng quan sát mình từ khi nào.
- Hôm nay anh mệt rồi nhỉ?
- Ừ.
Không nghĩ rằng vừa nãy còn ôm ấp thân mật, bây giờ lại có thể xa cách đến vậy. Cô nở nụ cười chua chát, uống một ngụm nước, rồi cũng chẳng muốn nói nữa.
Ánh mắt của Diên Thế Trường nhìn xa xăm, giống như một cái nhìn vào khoảng không vì muộn phiền, nhưng lại có một thứ gì đó chột dạ và biến mất.
- Cô không yêu tôi, đúng chứ?
Hoàng My cứng người, ánh mắt có chút thay đổi, vừa hay ánh mắt ấy bị Thế Trường bắt gặp, anh nở nụ cười tự giễu, cũng không nói gì.
Diên Thế Trường không biết Hoàng My có mục đích gì, nhưng anh ta có thể thấy rõ trong mắt cô, một sự yêu thích cũng chẳng có. Nó mãi mãi là một mảng tĩnh lặng và trong sạch đến bất ngờ.
Hệ thống 29147 giờ cũng đã nhận ra những viên tình dược có công dụng thế nào đối với tiểu thư nhà mình. Dù có diễn tốt thế nào, nhưng không thật sự có cảm xúc thì cũng chỉ trở thành một con búp bê mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT