Người mặc áo choàng đóng cánh cửa lớn của căn phòng lại, chậm rãi bước đến chỗ cô. Hoàng My quay lưng với cánh cửa, thân thể không tự chủ được mà run rẩy. Cô có thể cảm nhận được sự nguy hiểm rất rõ ràng của người này.
- Tiểu bảo bối...hôm nay em làm sao vậy?
Người mặc áo choàng đứng đối diện Hoàng My, đưa bàn tay vẫn đang mang găng tay trắng sạch sẽ, muốn cầm lấy tay cô.
Như là một phản xạ tự nhiên, Hoàng My lập tức rụt tay lại. Cánh tay của người bí ẩn kia dừng lại giữa không trung, thời gian như dừng lại 5 giây. Hoàng My có thể cảm nhận được hành động của mình, hình như cô...đã sai rồi!?
- Tiểu bảo bối...!
Giọng nói của cậu thiếu niên dường như chậm hơn và nặng hơn, giống như đang mất kiên nhẫn và muốn đe doạ cô về một điều gì đó. Thân thể của Hoàng My càng run rẩy mãnh liệt, đến ma thuật cũng không dám sử dụng.
- E...em...
Muốn nói gì đó nhưng mãi không nên lời, Hoàng My đã nghĩ rằng, có khi đời mình sắp tàn đến nơi rồi.
Cô còn nhiều việc chưa làm lắm trời ơii!
Chợt cánh cửa mở ra, một bóng dáng cao gầy như một vị cứu tinh bước vào phòng của Hoàng My.
- Này hai đứa kia, làm cái gì mà thần thần bí bí trong phòng thế?
Minh Hoàng Long đeo tai nghe, cầm điện thoại bước vào phòng của Hoàng My. Bộ dáng rất ung dung bất cần đời nhìn hai đứa em của mình.
Hoàng Long này hoàn toàn khác xa với Hoàng Long cô gặp ở vị diện nào đó. Đây không phải là hình dáng lúc Hoàng Long còn cái tuổi ăn chơi, đàn đúm sao!??
Người thì gầy tong gầy teo, da thì đen, môi thì trề ra, tóc thì xù xì dựng lên, style ăn mặc thì chẳng đâu vào đâu, còn xỏ khuyên tai khuyên mũi. Đậm chất dân chơi! Càng nhìn lại càng thấy ghê!
Hoàng My nhìn thấy Hoàng Long, vô cùng ngạc nhiên về hình dạng của anh ta, đồng thời cũng cảm thấy ông anh này lâu lâu cũng có ích ra phết.
- Anh Long, em...
- Em với Tiểu My đang có chuyện cần bàn, tại sao anh lại đến đây vậy?
Cậu thiếu niên đặt tay lên vai Hoàng My, cảm nhận được cơ thể đang run bần bật của cô. Minh Hoàng Long thờ ơ, đưa mắt liếc nhìn, tay vẫn bấm bấm điện thoại, nói:
- Vậy sao? Chỉ là định nhờ vả con My một chút, nếu bận rồi thì không cần nữa.
Nói rồi Minh Hoàng Long quay lưng đi, khi cánh cửa phòng đóng lại, một tia hi vọng trong Hoàng My cũng vụt tắt.
Méo giúp được thì đến làm cái giống gì!??
Cậu thiếu niên dùng pháp thuật khoá cửa lại, mặt nạ đối diện với gương mặt đang trắng bệch của Hoàng My.
- Tiểu bảo bối, em đang không vui sao...?
Cậu thiếu niên quỳ gối xuống, giở chất giọng nhẹ nhàng, ấm áp. Hai tay của anh ta lắc nhẹ hai cánh tay của Hoàng My.
- Anh...
Mắt của Hoàng My nhăn lại, rưng rưng sắp khóc đến khó coi. Hành động của cậu thanh niên dừng lại thêm khoảng 5 giây nữa rồi nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy của cô.
- Tiểu bảo bối, đừng khóc, em khóc sẽ không đẹp đâu...
Hoàng My như một phản xạ mà ôm lại, cảm nhận được sự ấm áp từ sâu thẳm linh hồn. Nước mắt cũng chỉ muốn ứa ra hết, ướt hết vai áo choàng của cậu thiếu niên bí ẩn.
Con gái ấy mà...
Mạnh mẽ thì mạnh mẽ vậy thôi...
Chỉ cần tìm được hơi ấm của bản thân...
Thì sẽ không ngại khóc lóc hay yếu đuối gì đó đâu...!
Hoàng My chắc chắn là người này vẫn luôn bên cạnh mình, nhưng chỉ là cô không biết được...
Rốt cuộc thì anh ta là ai!?
Đến bên cô có mục đích gì!!?
Gương mặt của Hoàng My dần đanh lại, như thể người nãy giờ mỏng manh, yếu đuối không phải cô. Sự nghi ngờ ngày càng ngập tràn trong ánh mắt trong veo đó.
Cậu thiếu niên rời Hoàng My ra, nhìn gương mặt xinh xắn, đáng yêu đang tèm lem nước mắt của cô. Không biết nghĩ gì nhưng cậu ta nhẹ nhàng tháo găng tay, lau những nước mắt trên mặt cô, giọng nói tràn đầy ý cười:
- Tiểu bảo bối, em có đói không? Chúng ta đi ăn sáng nhé!
Cậu thiếu niên đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ của Hoàng My, tay kia vuốt lại mấy sợi tóc lưa thưa cho cô. Hoàng My gật nhẹ đầu, cô cũng cần bồi bổ lại sức khoẻ rồi.
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ song song trên hành lang đến phòng ăn. Hoàng My chỉ cúi đầu, chìm đắm trong những suy ngẫm vô điều kiện của mình.
Cô không biết tiếp theo sẽ là những chuyện gì xảy đến, nhưng cô có thể biết rằng...người này sẽ không rời khỏi cô, dù trong bất cứ trường hợp nào!
Chỉ trong một tích tắc nhỏ, hai chiếc vòng bạc đã loé sáng và biến mất.
Phòng ăn rộng rãi có chiếc bàn bầu dục lớn ở ngay giữa phòng. Có đến tận 15 chiếc ghế sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng xung quanh.
Quanh bàn ăn có 3 người đang ngồi chiễm chệ ở đó, Hoàng My nhìn sơ qua là biết thân phận của cả 3 người kia.
- Ủa chị My? Giờ mới dậy à!? Em đã dậy từ sáng để tập thể dục rồi. Ngủ nướng không tốt đâu!
Một cô bé đang xẻ miếng thịt lớn trên bàn ăn, không nhìn mà châm chọc Hoàng My. Cô hơi nhíu mày, định mở miệng đáp trả thì cậu thiếu niên bên cạnh đã mở miệng trước:
- Ăn sáng không nên ăn nhiều thịt, sẽ không tốt cho dạ dày và cả cái miệng của em đâu, Tang Tang An.
Cô bé được gọi là Tang Tang An giật mình, nhìn sang thì thấy ánh mắt không vui của cậu thiếu niên. Tâm trạng lập tức trở nên hoảng loạn, lắp bắp:
- Anh...anh Huy đến đây cùng chị...chị My sao? Em...em không biết...
Hoàng My nhướng mày, cảm giác như thái độ của Tang Tang An rất lạ, đúng là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng này của con bé đấy.
Anh Huy!?
Lúc trước, khi làm oai với Hoàng My, Tang Tang An cũng thường hay nhắc đến hai chữ này. Mới đầu cô không để ý con nhỏ lắm chuyện này, nhưng bây giờ thì khác, người này tên Huy sao?
"Ăn sáng không nên ăn thịt, chúng ta ăn cơm chiên trứng với một cốc nước lọc được chứ?"
Một kí ức lướt ngang qua đầu Hoàng My, cô bị choáng váng nhưng vẫn cố giữ mình thanh tỉnh.
Vũ Từ!?
Đó là ai!??
Trong khi Hoàng My đang choáng thì cuộc nói chuyện giữa "hội con nuôi" vẫn diễn ra.
- Tên của tôi không phải để em gọi!
- V..vâng...anh Mạc!
Tang Tang An rụt người trên ghế, không dám di chuyển, cúi đầu sợ hãi. Cô gái bên cạnh cảm thấy không ổn, mới chậm rãi lên tiếng.
- Anh Mạc cũng không nên doạ Tiểu An như vậy, con bé còn nhỏ, có gì thì nên dạy bảo từ từ.
- Trách nhiệm dạy Tang An là của em. Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu nó tiếp tục nói bậy đâu.
- Vâng...
Hạnh Uyển nuốt một ngụm nước bọt, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng mồ hôi đã tuôn thành dòng. Cậu thiếu niên bí ẩn thu sát ý, vừa định cúi xuống nói chuyện với Hoàng My thì một giọng nói đã cắt ngang:
- Chỉ biết doạ con gái...!
Dáng vẻ ngồi gác chân lên bàn ăn và giọng nói của cậu trai ngồi đối diện hai cô bé thể hiện sự khinh bỉ thấy rõ. Lưu Khang vốn không biết điều, thường ỷ mình giỏi mà coi thường người khác.
Cậu thiếu niên bí ẩn vốn không muốn nói nhiều, sát ý cũng theo đó tăng vọt, chỉ muốn rút vũ khí ra mà thẳng tay đánh Lưu Khang tan nát thần hồn.
Anh ta vốn không ngán ai đâu!
Giống như hiểu được điều đó, Hoàng My nhẹ kéo tay anh ta, thì thào nói:
- Đói...
Sát ý của cậu thiếu niên lập tức giảm xuống, cậu xoa đầu Hoàng My rồi dắt tay cô vào bếp, để cô tự vào trong chọn món ăn sáng cho mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT