Con dao rơi xuống như quyết định số mệnh của cả căn phòng. Nếu như Hoàng My chết ở đây, cốt truyện gốc có thể sẽ tiếp tục được tiếp diễn, nhiệm vụ công lược cũng sẽ không hoàn thành.
Như một phản xạ tự nhiên, Từ Dật nghiêng người, ôm trọn Hoàng My vào lòng. Lý do Từ Dật không kéo tay cô thì chắc là sợ cô đau, hoặc tự tính toán được là không kịp đi?
Con dao theo quỹ đạo vật lý thì rất "nhẹ nhàng" xoẹt vào chiếc áo blouse. Máu tươi thấm đỏ áo trắng, Từ Dật cắn răng chịu đựng, không kêu một tiếng nào.
Hoàng My bị ôm mà cứng cả người, trong khoảnh khắc đó, cảm ứng của thân thể cô tự phản xạ là phải né Lý Hoa ra. Nhưng Từ Dật đã nhanh hơn một bước mà ôm chặt cô.
May mắn là cô không xảy ra chuyện gì.
Quả đấy Hoàng My mà trúng thì căn bản là nát đời gái đang xinh như hoa, đẹp như tiên.
- Từ Dật, anh có sao không?
Hoàng My đưa tay mò mẫm trên ngực Từ Dật. Trán anh ta đã ròng ròng mồ hôi, cơn đau trên lưng truyền đến bức bối, nhưng vẫn nhẹ giọng nói với cô.
- Tôi không sao. Tôi có chuyện đi trước, lát nữa tôi sẽ quay lại tháo băng cho cô.
Từ Dật nghiêng người quay đi, Lý Hoa run run cũng cố gắng giúp đỡ. Chợt Hoàng My gọi giật một tiếng lại.
- Từ Dật!
- Tôi đây.
Từ Dật vẫn nhẹ nhàng như vậy với Hoàng My. Lý Hoa cắn môi, sinh lòng ghen tị.
Tại sao Từ Dật lại vì một người con gái mà cố gắng như vậy...
Tại sao người ấy không phải là cô ta?
Từ Dật kiên nhẫn chờ đợi câu nói của Hoàng My. Lý Hoa thì càng nhìn cô càng không vừa mắt.
- Khi tôi có thể nhìn lại, anh có thể là người đầu tiên tôi nhìn thấy không?
Hoàng My nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười mà Từ Dật đã từng thấy ở sân sau bệnh viện, nụ cười thiên sứ làm bao người mê mẩn.
Nở một nụ cười hiền hiếm hoi, Từ Dật gật đầu.
- Được! Tôi rất vinh hạnh là người đầu tiên được Minh tiểu thư nhìn thấy.
Sau đó Từ Dật được Lý Hoa giúp đỡ nhanh chóng rời đi, Hoàng My ngồi một mình trong phòng bệnh. Gương mặt trở lại nét lạnh lùng, nghĩ về một điều gì đó.
Cuối cùng vẫn phải quay trở lại nơi đó rồi.
Thời gian trôi qua, không biết đã bao lâu, Hoàng My vẫn kiên nhẫn ngồi chờ đợi, không một tiếng kêu than.
Tiếng cửa mở ra, cái phong cách mở cửa kiểu đó thì chỉ có nữ chủ mới làm được. Đúng là đặc biệt!
- Minh Tiểu thư, cô chưa ăn sao?
Lý Hoa cố gắng giảm độ ghen ghét của mình xuống có thể. Hoàng My kìm nén mong muốn giơ ngón giữa lên trước mặt Lý Hoa.
- Tôi chưa muốn ăn.
Gương mặt Lý Hoa thiếu kiên nhẫn, đôi mày cũng đã nhíu lại.
Cô ta ghét loại người khó bảo.
Hoàng My ghét thể loại cứng đầu.
Ghét nhau cũng hợp lý thôi!
Lý Hoa mặc kệ, kéo ghế mạnh bạo mà ngồi xuống. Hoàng My nghe tiếng mà xót giùm cái sàn nhà.
Thế nào là nữ chủ nhẹ nhàng tình cảm?
Rõ ràng là đô vật đội lốt gái!
Như cảm thấy thương hại cho Hoàng My, Lý Hoa đứng dậy rồi "nhẹ nhàng" đưa cháo cho cô. Hoàng My rất không tự nhiên mà cầm lấy.
Ân huệ của kẻ địch, cô không nhận nổi.
Nhưng mà cháo là của cha nguyên chủ mua, cái này là của mình, không vì sĩ diện đồ của địch đưa là không ăn được.
Hoàng My vẫn rất từ tốn ăn. Căn phòng nhỏ vẫn như thường ngày, tuy nhiên có thêm một vài năng lượng không tốt ở trong đó.
Đến thời gian phải tháo băng mắt, Từ Dật vẫn không xuất hiện. Lý Hoa đã lén cho một bác sĩ khác vào phòng tháo băng cho Hoàng My.
Phá hoại mong muốn của người khác là tạo nghiệp đó chị gái nữ chủ ơi.
Hoàng My cảm nhận được tiếng bước chân nặng nề hơn, biết chắc không phải là Từ Dật. Cô thầm cảm thán nữ chủ mưu mô.
- Tôi chưa muốn tháo băng mắt.
Hoàng My quay đầu về phía cửa sổ. Lý Hoa cắn răng, cố gắng giữ hình tượng nhẹ nhàng.
- Minh tiểu thư, nếu bây giờ cô không tháo, để thêm nữa thì có thể bị ứ đọng tuyến lệ, nhiễm trùng mắt đấy!
- Tôi không quan tâm.
Lý Hoa biết Hoàng My đã phát hiện ra người đến không phải Từ Dật, mới giở giọng nhẹ nhàng của mình ra khuyên ngăn.
- Minh tiểu thư, bác sĩ Từ đang phải dưỡng thương, không thể đến tháo băng cho cô được. Cô đừng làm khó chúng tôi.
Lý Hoa chỉ nói một câu, mà các y tá và bác sĩ trong phòng bệnh đều hướng mũi dao đòi hỏi lên Hoàng My.
Dù gì bác sĩ Từ cũng được coi là đẹp trai nhất bệnh viện, gái theo xếp hàng dài từ Việt Nam đến Hà Nội.
- Nếu cô nắm chắc con dao gọt trái cây thì bác sĩ Từ cũng đã không bị thương.
Hoàng My lập tức xoay chuyển tình thế, con dao dính máu vẫn còn ở đây. Việc gọt trái cây đương nhiên là của y tá Lý Hoa.
Sự dèm pha quay về phía Lý Hoa. Cô ta cắn môi, tay nắm chặt, không cãi được. Ai bảo điều đó là sự thật chứ.
Nhưng ít nhất cô ta vẫn nên cảm thấy may mắn vì con dao không chém phải Hoàng My đi. Với cơ thể suy nhược của cô thì die chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lý Hoa sẽ lập tức bị quy vào tội ngộ sát, chắc chắn ông Minh sẽ không tha thứ mà chèn ép cô ta. Một đời hoa nữ chủ cuối cùng cũng bị vùi dập cả đời.
Căn phòng rơi vào im lặng, không ai nói tiếng nào nữa. Nếu không phải có cơn gió lay động rèm cửa và mái tóc thì chắc chắn ai cũng nghĩ thời gian đã bị dừng lại rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT