#Cap riêng: Làm người mù thật khổ!

Ông Minh vừa nhìn thấy Từ Dật bước vào phòng thì đứng phắt lên, gương mặt ngập tràn sự mệt mỏi.

- Minh lão gia, tôi đến kiểm tra mắt cho Minh tiểu thư.

Tay của Từ Dật đưa lên nhấc kính rất nghiêm túc. Ông Minh gật gù, tạm biệt Hoàng My rồi rời đi.

Hoàng My: "..." Mù phiền phức như vậy? Kiểm tra lắm thế!

Có lẽ do bản năng cảm nhận được chướng khí, sau khi thấy bước chân nặng nề của ông Minh rời đi thì một bước chân nhẹ nhàng bước vào.

- Em đến rồi.

Lý Hoa đẩy một chiếc xe đựng dụng cụ y tế vào phòng. Từ Dật gật đầu rồi đeo bao tay vào. Hoàng My rất có tinh thần chuẩn bị, đây là lần 2 kiểm tra rồi. Cũng không bỡ ngỡ như lần 1 đâu.

Băng trên mắt của Hoàng My được tháo ra, cô vẫn có thể nhìn mờ, nói đúng hơn là đục. Tầm mắt của cô giống như nước với sữa hoà vào nhau vậy.

Nó đục ngàu!

Hoàng My nghĩ ngợi, chắc giờ Từ Dật cũng có thiện cảm với cô rồi. Bởi vì cô cảm nhận được sự thương hại đến từ nam chủ. Dù rất rợn da gà nhưng cũng gọi là có thành tựu.

- Từ Dật...

- Tôi đây?

- Tôi mạn phép được xem mặt của anh được không?

Động tác của Từ Dật dừng lại, anh rơi vào trầm tư, Hoàng My đưa tay lên không trung, thấy anh ta không trả lời thì cũng không lạ, chỉ có hơi chút thất vọng nhưng cũng không sao, đúng là cô có chút gấp gáp. Mãi đến một lát sau, khi Hoàng My vừa định hạ tay xuống thì Từ Dật mới chậm rãi mở miệng.

- Được...

Gương mặt Hoàng My có chút ngạc nhiên cùng hớn hở, Từ Dật vẫn một bộ mặt lạnh mà cúi xuống, tay anh cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình.

Đôi mắt vô hồn của cô nhìn vào khoảng không, Hoàng My được đà sờ soạng gương mặt của Từ Dật, bàn tay trắng bệch ở trên làn da trắng nõn của Từ Dật lại phá lệ bắt mắt.

Từ Dật cầm lấy cổ tay của Hoàng My, bàn tay lành lạnh của cô chạm vào làn da của anh.

Theo cảm nhận xúc giác của Hoàng My thì Từ Dật có một gương mặt đẹp đến hoàn hảo, làn da khoẻ mạnh, sống mũi cao, cằm thon gọn, môi mỏng,...

Từ Dật chợt thấy Hoàng My cười, một nụ cười nhàn nhạt...

Đàn ông môi mỏng thường bạc tình?

- Có chuyện gì sao?

- Không có gì.

Dù thắc mắc nhưng Từ Dật cũng không hỏi nữa, đứng yên cho Hoàng My sờ soạng gương mặt mình.

Lý Hoa đứng đằng sau, nhìn Hoàng My và Từ Dật thân thiết như vậy khiến tim của cô ta như thắt lại. Trong lòng cô ta đã rất khó chịu, cảm giác như mình là người thừa thãi ở trong căn phòng này vậy. Nhưng cô ta vẫn không biết tại sao mình lại khó chịu.

- Cảm ơn anh.

Hoàng My hạ tay xuống, Từ Dật cũng thả cổ tay của cô ra. Anh đưa tay lên sửa lại kính rồi bắt đầu kiểm tra.

Ngón tay thon thả chạm lên gương mặt của Hoàng My, cô cũng rất biết phối hợp để kiểm tra. Chế độ nữ phụ phản diện cũng đã bật từ nãy đến giờ.

Lý Hoa trở lại vẻ mặt bình thường mà lo chuyện giúp đỡ Từ Dật kiểm tra mắt cho Hoàng My. Sau khi kiểm tra xong, Từ Dật cũng vì có chuyện làm nên rời đi. Trong phòng chỉ còn Lý Hoa và Hoàng My, hai tình địch đối đầu trong thầm lặng.

- Y tá Lý, cô vẫn còn trong phòng sao?

Hoàng My nghiêng đầu, đôi mắt đã được thay băng mới nên cũng không thấy Lý Hoa, chỉ biết là cô ta còn đứng trong phòng.

- Tôi...

- Có chuyện gì sao?

Lý Hoa mở miệng muốn nói gì đó, sau đó lại mím môi. Lát sau mới khó khăn lên tiếng.

- Không có gì. Cô nghỉ ngơi nhiều một chút.

Nói xong Lý Hoa rời phòng bệnh, Hoàng My chán nản, dựa vào đầu giường. Mới ngày đầu tiên mà xảy ra bao nhiêu chuyện, vẫn là cẩn thận một chút thì hơn.

- [ Từ cấp 20, hệ thống sẽ ít xuất hiện hơn. Mọi chuyện do nhiệm vụ giả tự quyết định. Trường hợp cần thiết, hệ thống sẽ giúp đỡ nhiệm vụ giả. ]

Nghe tiếng hệ thống, Hoàng My gật gù. Không có mấy phần biểu cảm. Chặng đường sau này có lẽ sẽ rất gian nan.

Giờ thì cô hiểu cảm giác của ai kia rồi, công cuộc truy phu đúng là khó khăn mà. Ai sướng được như con nợn kia!

Cô gái xinh đẹp nào đó: "..." Hắt xì! Ai mới nhắc đến tôi sao.

Cô gái mạnh mẽ nào đó: "..." Hắt xì! Con quỷ cái nào nhớ bà đây à?

Cả hai chàng trai nào đó/Choàng chiếc áo khoác của mình cho cô gái/: "Trời trở lạnh rồi, mặc nhiều lớp áo một chút"

Cô gái xinh đẹp nào đó/Đặt lên môi của chàng trai một nụ hôn nhẹ/: "Em biết rồi"

Cô gái mạnh mẽ nào đó: "Ừ"

Đôi uyên ương đó ngồi cạnh nhau, ai nấy đều rất hạnh phúc. Gió lạnh hiu hắt như làm nền cho một cuộc tình đẹp mỹ mãn.

Hệ thống 281647 của cô gái xinh đẹp nào đó: "[ Lẹ lẹ rồi về má ơi! ]"

Chàng trai của cô gái mạnh mẽ nào đó: "Thưởng cho anh một nụ hôn"

Cô gái xinh đẹp và cô gái mạnh mẽ nào đó: "Cút!"

Vào một buổi sáng đẹp trời nọ, Hoàng My toan bước xuống giường để đi vệ sinh cá nhân. Mãi một lúc thì cô mới nhớ mình bị mù.

Hoàng My: "..." Thật bất tiện !

Tay Hoàng My sờ vào mấy cái nút ở cạnh giường, sờ mãi mới tìm được cái nút cần bấm. Nhờ có Từ Dật và nguyên tác nên cô mới đếm nút rồi tìm ra cái nút cần bấm.

Thằng cha nào thiết kế ra cái kiểu giường có một đống nút này cho người mù. Đến đây nhận của cô vài đấm!

_________Tiểu Kịch Trường

Tác giả: Lý Hoa, con ghẻ của ta! Lại đây ta thương!

Lý Hoa: Thôi cút đi.

Tác giả:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play