Một trận đối mắt cam go đã diễn ra, có thể thấy trong mắt hai người hiện lên tia lửa điện.
- Vin rất thích uống rượu, thật tiếc khi Ria tiểu thư không thích nó.
- Tôi không thích uống rượu, anh ấy vẫn thích tôi.
- Tôi biết cô yêu anh ấy chỉ vì tiền, cô muốn bao nhiêu, tôi đều có thể cho cô để rời xa anh ấy.
- Ở bên anh ấy, số tiền tôi vẫn nhân lên từng ngày. Nhận tiền của cô chỉ có một ngày, không đủ ăn!
Lya gần như đã cứng họng rồi. Hoàng My che miệng cười khẩy, cô mới không thèm để tâm cô gái lục biểu trà xanh này!
Một lát sau, Hứa Mặc trở về, với Jin đang một bộ trầm lắng cầm tách trà đi theo sau, dường như đã làm chuyện gì có lỗi.
- [ Cảnh báo! Trong trà có chất độc chứa axit ăn mòn! Chạm vào sẽ gây bỏng rát, ngửi mùi sẽ gây kích ứng da, uống phải thì sẽ bị nát lục phủ ngũ tạng gây tử vong. ]
- "Có thuốc giải không?"
- [ Trong cửa hàng hệ thống có bán thuốc giải ]
Hoàng My nghe tiếng của hệ thống đều đều vang lên, thầm cười khinh bỉ. Jin cũng lụy tình quá rồi, dám cùng Lya hạ độc cô để giúp cô ta dành được Hứa Mặc!
- Có chuyện gì xảy ra không?
- Không có gì.
Hứa Mặc đặt tay lên đầu Hoàng My, cô mỉm cười dịu dàng. Tay đưa lên cầm lấy tách trà nhưng lại không có hành động ngửi trà như bình thường.
- Lá trà được nhập khẩu từ nước Anh. Tôi nghĩ sẽ hợp với khẩu vị của Ria tiểu thư.
- Cảm ơn.
Hoàng My cũng cười với Jin làm anh ta càng thêm chột dạ. Một người phụ nữ xinh đẹp sắp đến ngày hạnh phúc nhất cuộc đời sẽ chuẩn bị ra đi vì âm mưu thâm độc của một người phụ nữ khác.
- "Bắt đầu!"
Bỗng một cô gái va phải Hoàng My làm tách trà trên tay cô rơi xuống đất, cô rất thuận chân né những giọt bắn đến chỗ mình.
Nhờ có chiếc váy đen dài nên người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy cô đang lùi lại tránh những mảnh vỡ. Nhưng vài giọt đã bắn lên chân của Lya đang đứng đối diện làm cô ta hét lên một tiếng.
- Lya! Em có sao không?!
Jin cực kì hốt hoảng mà nhìn Lya, chợt nhận ra chân của cô ta đã bị dính trà. Những nơi trà bắn đến ở chân Lya xuất hiện những đốm nhỏ rồi đang dần dần lan rộng. Jin không để ý ánh mắt xung quanh mà bế xốc Lya lên chạy ra ngoài, chân đạp vào mảnh vỡ cũng mặc kệ.
Hoàng My vuốt lại tóc, bị đụng vào khiến tóc cô có chút rối. Hứa Mặc nhìn một màn kịch như vậy thì hơi nhíu mày.
- Có sao không?
- Không sao, có lẽ do hôm nay tôi mặc váy dài.
Dù vậy nhưng Hứa Mặc vẫn kéo Hoàng My đến chiếc ghế gần đó, bắt cô ngồi xuống ghế. Anh cởi chiếc giày cao gót của cô ra, xem xét chân thật sự không bị sao thì mới yên lòng.
Hoàng My: "..."
Nam chủ à! Sao anh không giống nguyên tác gì hết vậy?!! Anh mắc bệnh sạch sẽ cơ mà! Sao giờ lại ngọt sủng như thế!?
- "Này hệ thống! Hình như nam chủ hơi dễ dãi quá đúng không?!"
- [ Hệ thống không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi bậy bạ của tiểu thư ]
Mọi người xung quanh cũng bị doạ cho một trận. Vin thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ trong mắt họ đang làm gì thế này???? Ai đó dẫn họ đi khám mắt đi!!
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, dù gì cũng chỉ là một chuyện cỏn con. Kêu lao công dọn chút là xong, những người có uy quyền ở thế giới ngầm như họ không ngại mấy việc này.
Bỗng có một cô gái tiến đến gọi Hứa Mặc đi. Hoàng My bị anh bắt ngồi một chỗ đợi, nhìn những người đang cười cười nói nói, cô liền cảm thấy chán nản. Những thứ họ nói dù gì cũng không có mấy lời thật lòng, ai để tâm chứ!
- "Hệ thống, không có điểm hảo cảm sao?"
- [ Không có. Kí chủ chỉ có nhiệm vụ công lược, khi nào hoàn thành thì hệ thống sẽ thông báo. ]
Hoàng My gật đầu, công lược trong vô vọng như vậy thì có chút lo ha!
Cô vừa trò chuyện với hệ thống xong thì Hứa Mặc cũng quay lại. Anh lại đặt tay lên đầu cô, một bộ dạng rất quan tâm.
- Chúng ta về.
Hoàng My khoác tay Hứa Mặc ra khỏi sảnh. Trên xe, hai người không hẹn mà cùng im lặng, dù gì cũng có nói với nhau nhiều đâu.
Đi được một lúc, chợt Hoàng My nhận ra đây không phải đường về nhà cô. Hoàng My hơi hoang mang nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vì cô biết nam chủ sẽ không bắt cóc cô hay là làm gì bất lợi cho cô đâu.
Một lát sau, chiếc xe dừng lại. Hoàng My nhìn ra ngoài, đây là một công ty nhỏ. Chợt một ý tưởng loé lên trong đầu, là công ty riêng của Hứa Mặc.
Hứa Mặc nhìn Hoàng My đang ngơ ngác kia một lúc, cầm chiếc túi đựng máy tính ở ngăn đồ bên cửa xe rồi kéo cô xuống xe.
- Đây là...?
- Công ty của tôi!
Hoàng My cười, tay đút vào túi xách, lấy ra một cây bút chì gỗ. Hứa Mặc hơi khó hiểu về hành động đó nhưng vẫn chờ đợi. Cuối cùng cô cũng chỉ có cầm cây bút chì xoay xoay rồi khoác tay anh.
Hai người bước vào công ty, các nhân viên đều đang ở trong phòng làm việc, chỉ có tiếp tân đang đứng ghi chép gì đó vào một quyển sổ.
- Tổng giám đốc!
Tiếp tân vừa nhìn thấy Hứa Mặc thì liền khom người xuống, bộ dáng rất cung kính. Hứa Mặc chỉ gật đầu rồi cùng Hoàng My đến thang máy.
- Tiền đâu anh mở được công ty?
Giọng Hoàng My đều đều, nhỏ nhẹ, giống như đang ngây ngô hỏi chứ không có chỉ một chút ý phán xét hay chất vấn. Hứa Mặc cười, đặt tay lên đầu cô.
- Được cho!
Cửa thang máy mở ra, hai người bước vào. Hứa Mặc bấm nút tầng cao nhất, Hoàng My nắm lấy tay anh. Miệng cô nở nụ cười vui vẻ, chiếc bút chì gỗ trong tay cũng biến mất.
Hứa Mặc có chút khó hiểu hành động của Hoàng My nhưng vẫn nắm chặt tay cô như thể chỉ cần buông ra thì cô sẽ biến mất.
Cửa thang máy lần nữa mở ra, quang cảnh đã thay đổi. Tiếng bước chân lộp cộp của giày cao gót và giày đế bằng vang lên trên hành lang trống vắng đến trước phòng Tổng giám đốc.
Cánh cửa mở ra, căn phòng của Tổng giám đốc quả thực rất trống vắng. Chỉ có một chiếc bàn làm việc với một chiếc ghế.
- Thỉnh thoảng tôi mới đến công ty, căn phòng làm việc như vậy là đủ.
Hứa Mặc như sợ Hoàng My hiểu lầm mình không biết quan tâm bản thân, nhanh chóng lên tiếng giải thích.
- Vậy thì hôm nay, anh đưa tôi đến đây làm gì?
- Cho cô biết thêm một bí mật của tôi.
Hứa Mặc lại đặt tay lên đầu Hoàng My, có lẽ đây là một thói quen anh không sửa được và cũng không muốn sửa. Phút giây yên bình chỉ cần như vậy thôi.
- Tôi cần phải xử lý một chút chuyện ở đây.
- Vậy tôi sẽ ngồi đâu để chờ đợi?
Hoàng My nhìn quanh phòng, một căn phòng rất sạch và rất trống. Hứa Mặc cũng nhìn quanh, có vẻ đây là một câu hỏi hóc búa.
Hứa Mặc muốn Hoàng My ở trong tầm mắt của mình, nhưng không thể để cô ngồi dưới đất, cũng không thể chuyển phòng vì chưa chắc phòng khác sẽ sạch bằng phòng anh.
Cuối cùng Hoàng My rất an phận ngồi trên bàn, dù với hình tượng một tiểu thư đài các mà nói, hành động này quả thật hơi thô lỗ.
Nhìn Hứa Mặc bấm máy tính mà Hoàng My có chút buồn ngủ, tay hơi dụi mắt. Anh nhìn thấy hành động đó thì có chút mềm lòng, tay bấm máy tính dừng lại, vẫy vẫy tay trước mặt cô.
- Cô có thể ngồi lên đùi tôi, xem tôi là cái ghế cũng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT