Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~

“Không được, tỷ phải đi hỏi Nguyệt ca ca, rút cuộc Tần Nhược muốn chơi trò gì vậy.”

Mấy ngày sau, trong hoa viên Trần phủ, ta vừa mới uống một ngụm trà thì Trần Thiến Thiến lại bị kích động, nhấc váy lên muốn chạy đi.

Ta vội vàng kéo nàng lại: “Dục tốc bất đạt (1), đừng đánh rắn động cỏ.”

Nàng thở phì phò, ngồi xuống.

Thật là kỳ lạ, cùng xuất thân là con em võ tướng, tại sao Lý Quân Nguyệt ôn tồn lễ độ, mà Trần Thiến Thiến lại có tính khí nóng nảy như vậy chứ?

Ta lảng sang chuyện khác: “Vì sao tỷ tỷ cũng biết ca nữ kia?”

“Còn không phải là mấy hôm trước tới ăn cơm, ả vào hát khúc mà, biểu ca của tỷ rất tinh mắt, nhìn một cái là đã biết ả là người Hoa Nguyệt Lâu, tỷ vừa nghe liền thấy đau đầu, cho ả ra ngoài luôn. Cho dù là hát khúc, tỷ cũng muốn nghe cô nương trong sạch hát, ai mà thèm nghe cái loại ca nữ xuất thân thanh lâu này chứ.”

“Nói đến việc này.” Nàng không nhịn được mà cười lên, “biểu ca của tỷ đúng là một tên ngốc, đã bán mình chỉ trong một câu nói, lúc đó vẻ mặt của cữu phụ tỷ liền không tốt, về nhà lập tức phạt hắn cấm túc nửa tháng rồi.”

“Đúng người, đúng tội.” Ta nghĩ, “Việc này hơi kỳ quặc.”

“Tần Nhược mà lọt vào tay tỷ, coi như ả xui xẻo.” Trần Thiến Thiến chớp mắt với ta, “Tỷ đã dặn người theo dõi ả, một khi có động tĩnh gì, chúng ta sẽ biết ngay.”

“Khi Hoa Nguyệt Lâu bị niêm phong, ca nữ này cũng bị giam lại, không biết tại sao nhanh như vậy đã được thả rồi.” Ta không dám để lộ tình tiết vụ án, chỉ có thể nói bóng nói gió, “Hơi khó hiểu.”

“Không lẽ nào lại có liên quan tới Tần Nhược?” Nàng do dự, “Đã niêm phong lâu thì chắc sẽ bắt rất nhiều người, muốn mang một người ra ngoài không phải là chuyện khó gì cả. Có điều, tại sao Tần Nhược lại giúp ả đây?”

Ta đắn đo suy nghĩ, muốn hiểu rõ ràng việc này, đầu tiên phải biết lai lịch của ả ca nữ.

Trần Thiến Thiến để cốc trà xuống, vẻ mặt vênh váo: “Tỷ sớm nghĩ tới việc này, đã chỉ huy Thải Nguyệt đi điều tra rồi, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”

Thải Nguyệt?

Ta cau mày, liệu có được không vậy?

Trần Thiến Thiến lại nói: “Không được, tỷ vẫn phải đi tìm Nguyệt ca ca bàn bạc, việc này quá kỳ quặc rồi.”

Ta lặng lẽ cầm cốc lên, uống một ngụm trà, nén lại cảm giác bó tay trong lòng: “Tỷ tỷ có thể quên Nguyệt ca ca một lúc được không vậy?”

Nàng xinh đẹp trả lời: “Không được, không quên được.”

... ...... ...... ........

Ta đọc không ít những câu chuyện về tài tử phong lưu và giai nhân mỹ lệ, nhưng nếu diễn ở trước mặt, vẫn là cảm thấy không thể chịu nổi.

Lý Quân Nguyệt đúng là nhất biểu nhân tài, nhưng cũng không đến nỗi để cho người ta tâm tâm niệm niệm từng giây từng phút, suốt ngày suốt đêm được.

Trên đường về nhà, ta vừa suy nghĩ, chân vừa đá mấy viên sỏi, có phải hắn đã hạ cổ (con sâu/trùng độc) cho Trần Thiến Thiến không đây?

Không lẽ nào chính là cổ tình?

Haizzzz, ta không nhịn được mà thở dài.

Trần Thiến Thiến và nha hoàn của nàng đều không đáng tin cậy, xem ra, nếu muốn tra rõ ràng chân tướng, chỉ có thể dựa vào Cố Lẫm Chi mà thôi.

Đá viên sỏi này, đá viên sỏi kia, bỗng, có một đôi ủng xuất hiện trong tầm mắt.

Ngẩng đầu nhìn, kinh thành này đúng thật là, nghĩ tới ai người đó liền xuất hiện.

Lý Quân Nguyệt mặc một thân quần áo màu ánh trăng, tay cầm quạt xếp, nào có giống con em võ tướng cơ chứ, rõ ràng là là một thư sinh nho nhã, yếu đuối, đậm nét trong vắt, tươi đẹp như ngọn lúa non. Hắn cười và chắp tay với ta: “Lâm tiểu thư, thật trùng hợp.”

Ta cũng cười híp mắt, đáp lễ: “Lý công tử cũng đi Trần phủ à?”

Hắn thở dài: “Vị Cố đại nhân nào đó nhờ cậy. Ta nghĩ có lẽ Lâm tiểu thư cũng quen vị Cố đại nhân này.”

Ánh mắt ta nhìn hắn liền mang ý thông cảm.

Bên trái là Trần Thiến Thiến, bên phải là Cố Lẫm Chi, Lý thị lang sống cũng không dễ dàng nha.

Ta chớp mắt: “Cố đại nhân bảo ngươi đi khuyên mấy lời sáo rỗng hay sao?”

“Lời còn chưa kịp nói, mà bản thân đã nhanh chân chạy đi rồi.” Lý Quân Nguyệt bật cười, rồi lại hạ thấp giọng: “Lâm Niệm, Lẫm Chi không hy vọng các ngươi dính líu đến việc này. Ngươi yên tâm đi, rồi vụ án sẽ xuất hiện đầu mối thôi.”

Trong lòng ta oán thầm: Cố Lẫm Chi không hy vọng thì có tác dụng gì? Hắn có thể quản Trần Thiến Thiến, không cho nàng đi điều tra Tần Nhược sao?

Ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng: “Được, ta biết rồi.”

·

“Tiểu thư, bộ y phục này đã được giặt sạch và phơi khô rồi, có cần trả lại không ạ?”

Ta vừa ngủ trưa dậy thì Lạc Cầm đã đưa cho ta xem bộ áo ngắn, váy dài màu hồng cánh sen mà hôm trước Thấm Trúc mang tới cho ta thay.

Ta nằm bò trên giường, nghĩ ngợi: “Lạc Cầm, em nói thử xem, Cố Lẫm Chi cho tiểu đồng mang y phục của cô nương gia cho ta, có phải nghĩa là hắn đã có gia thất (vợ) rồi không?”

Lạc Cầm nâng mặt nhìn ta: “Không chắc đâu ạ, tiểu thư, cũng có khả năng là trong nhà Cố đại nhân còn có tỷ muội nữa mà.”

“Cũng đúng.” Ta nhìn chăm chú vào bộ váy áo, “Nam tử đã có gia thất sẽ không cả ngày đen mặt giống Bao Chửng như vậy.”

Lạc Cầm phì cười: “Tiểu thư, xem ra bộ áo váy này không cần phải trả lại đâu ạ, nó vừa vừa xinh xắn, lại vừa tôn da.”

Ta phiền não quay người: “Cất đi vậy.”

Cũng không biết Cố Lẫm Chi đã tra đến đâu rồi, bảo bối nhà thừa tướng đã tìm ra được chưa, đã truyền lời cho Trần Thiến Thiến chưa, thân thế của ca nữ đã rõ ràng chưa?

Đúng rồi, hắn có biết ca nữ đó là người trong lòng Kiều Vĩnh không nhỉ?

Nhưng nếu ta đi tìm hắn, nhất định hắn sẽ mắng ta không nề nếp.

Ta lại quay người.

Lạc Cầm cất y phục xong, hỏi ta không rời: “Hai hôm trước tiểu thư vẫn còn rất hào hứng mà, nói sắp có quả cầu thiên văn, hôm nay sao lại buồn phiền rồi ạ?”

Ta rầu rĩ, úp một quyển thoại bản lên mặt: “Lạc Cầm, ta đây là lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ (2). Kiều gia sắp bị xử trảm cả nhà rồi, làm sao mà ta có thể vui được?”

~~~~~~~~~~~

(1) Bản gốc: “Tâm khí bất ngật liễu nhiệt đậu phụ”: dù sốt ruột cũng không thể ăn được đậu phụ nóng, ý chỉ khi đang nôn nóng thì dễ làm hỏng việc.

(2) Câu nói trong tác phẩm “Nhạc Dương lâu ký” của Phạm Trọng Yêm (989-1052), nhà chính trị, quân sự, giáo dục, nhà văn nổi tiếng thời Bắc Tống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play