Trên nền đá hoa cương, những vết máu uốn lượn, trông rất rợn người.

Quay ngược lại Phó Tư Vũ, sắc mặt tái nhợt, trán xuất mồ hôi hột, từng giọt long lanh.

Nhưng anh lại giống như không sao, biểu cảm không hề để tâm, khóe miệng thậm chí còn treo nụ cười chua chát.

Liên Thành thấy anh như này, trái tim trong lồng ngực dường như bị đập mạnh, mắt đỏ hoe, nhưng cũng không dám lộ ra vẻ bi thương.

Người đàn ông cao ngạo kiên cường như vậy, sao chịu được sự đồng cảm trong mắt của người khác?

Liên Thành khuỵu người xuống, vừa muốn đi đỡ, nhưng Phó Tư Vũ lại nhìn chằm chằm ông ta mở miệng trước: “Liên Thành, tôi có phải là rất đáng thương không?”

Trong lời nói nhàn nhạt, lại ẩn chứa sự vô vàn tự giễu và bất lực.

Đáng thương?

Hai từ này, bất luận như thế nào cũng không dùng được trên người Phó Tư Vũ.

Nhưng anh của lúc này, thật sự rất khiến người ta đau lòng.

Liên Thành cứng nhắc, không dám ngẩng đầu nhìn Phó Tư Vũ, ông ta vờ bình tĩnh, nhưng mặt đối mặt với một màn trước mắt, khó mà xuống tay.

Ông ta không biết băng bó, lại sợ làm đau Phó Tư Vũ, dứt khoát đứng dậy, quay lưng nói một câu: “Cậu chủ, tôi đi gọi Lê Minh qua đây.”

Từ đầu tới cuối, ông ta đều không dám nhìn vào mắt của Phó Tư Vũ.

Bởi vì đáy mắt của ông ta sớm đã đỏ hoe rồi.

Liên Thành lớn hơn Phó Tư Vũ 12 tuổi, quen biết 20 năm, tình cảm giữa bọn họ, sợ sớm đã không phải là chủ tớ, nói chính xác hơn, bọn họ là người thân.

Từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay, Phó Tư Vũ đã chịu bao nhiêu khổ sở, Liên Thành tự nhiên rõ ràng.

Nhưng những khổ sở từng chịu đó, sao có thể so với đôi chân bị thương này chứ?

Sự khổ sở trong lòng anh, Liên Thành đều hiểu.

Nhưng Liên Thành càng rõ ràng, anh không cần người khác quan tâm.

Vừa đi tới cửa, Phó Tư Vũ gọi ông ta lại: “Liên Thành.”

...

5 phút sau, Lê Minh mặc quần áo ngủ, xách hộp y tế vội vội vàng vàng chạy tới.

Vừa bước vào cửa thì nhìn thấy Phó Tư Vũ máu me be bét trên đất và sắc mặt trắng bệch, anh ta lập tức nổi giận: “Đau chết cho đáng đời anh.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Anh ta khuỵu xuống, cẩn thận xử lý vết thương cho Phó Tư Vũ.

“Nếu không phải hàng tháng lấy được lương cao của anh, anh tưởng tôi rất muốn quan tâm sống chết của anh sao?”

“Phó Tư Vũ, tôi gọi anh một tiếng cậu chủ, là kính anh là cấp trên của tôi, nhưng sau này anh còn không nghe lời dặn của bác sĩ là tôi thì tôi cũng không quản anh nữa đâu.”

“Con người này của anh, hoặc là trực tiếp đau chết, bớt ngày ngày làm phiền tôi.”

...

Lê Minh lải nhải oán trách, nhưng lực trên tay, lại nắm giữ rất tốt.

Dùng chút thuốc, Phó Tư Vũ liền rơi vào hôn mê...

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play