Bên đường.

Mục Nhất Tiếu bắt xe, muốn về nhà nói chuyện mình kết hôn.

Nhưng không ngờ, một chiếc Cadillac màu đen phanh gấp dừng ở trước mặt cô.

Cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt điểm trai đeo kính râm.

Chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến Mục Nhất Tiếu nín thở.

Là anh ta!

Giang Kiều Vỹ!

Nhân vật cô đã từng xem là ‘nam thần’.

Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn cách xa, bởi vì cô biết, bọn họ không thể rồi.

Cô ngoảnh đầu, muốn rời khỏi.

Ngược lại là Giang Kiều Vỹ, mở miệng trước: “Mục Nhất Tiếu, tôi cảnh cáo cô, tránh xa anh tôi ra.”

Gần như là giọng điệu ra lệnh, không hề thân thiện.

Mục Nhất Tiếu xoay đầu, nhìn vào mắt của anh ta, lần đầu tiên, đối diện với anh ta, biểu hiện rất bình tĩnh.

Cô hỏi anh ta: “Tại sao?”

Giang Kiều Vỹ tháo kính râm xuống, trong đôi mắt màu hổ phách, nhiễm một tia không kiên nhẫn, anh ta rất không vui: “Cô là thứ gì, không cần tôi nhắc nhở nhỉ?”

“Cho dù đôi chân của anh tôi bị thương, đó cũng không phải là người cô có thể trèo cao.”

“Còn nữa, cô tốt nhất đừng tiếp tục xuất hiện ở trước mắt của tôi nữa.”

Ha!

Nghe thấy lời của Giang Kiều Vỹ, Mục Nhất Tiếu đột nhiên bật cười thành tiếng.

Ở trong lòng cô, Giang Kiều Vỹ luôn là một chàng trai dịu dàng tươi sáng.

Nhưng hiện nay, lời anh ta nói ra lại vô cùng tổn thương người khác.

“Mục Nhất Tiếu, cô đang cười cái gì?” Thấy cô cười lạnh, Giang Kiều Vỹ không khạc sáo, cất cao âm giọng lên.

“Tôi cười bản thân ngu xuẩn, cười bản thân ngu ngốc, ai cũng không thích, lại cứ thích anh.” Mục Nhất Tiếu nói rất nhẹ nhàng, nhưng trái tim lại bỗng dưng nói đau.

Động lòng, e thẹn, khao khát... Mục Nhất Tiếu đem những điều này đều cho Giang Kiều Vỹ.

Nhưng những cái này, về sau đều sẽ không tiếp tục có với anh ta nữa rồi.

“Cô...” Giang Kiều Vỹ tức điên, nói không thành lời.

Trầm mặc giây lát, anh ta mới lẩm bẩm một câu: “Tôi thấy bọn họ nói không sai, cô thật sự là không biết xấu hổ.”

Không biết xấu hổ sao?

Ha!

Mục Nhất Tiếu biết, nhất định là Mục Diễm Nhan ở trong trường lan truyền lời nói xấu về cô rồi.

Cái gọi là “chuyện tốt không ra tới cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm.”

Nhưng, đều không quan trọng rồi.

Cô chả quan tâm.

Tin đồn thất thiệt, cô sớm đã quen rồi.

“Đúng, tôi chính là loại không biết xấu hổ, hai ngày trước câu dẫn anh, bây giờ câu dẫn anh của anh, có điều không sao cả, anh dù sao phải gọi tôi một tiếng chị dâu rồi.”

Cô lười giải thích, dứt khoát trực tiếp bôi đen chính mình.

Người tin cô, tự nhiên sẽ tin.

Người không tin cô, nói rách miệng, đều là đang nói dối.

“Mục Nhất Tiếu.” Anh ta trực tiếp gọi họ tên của cô, giọng lớn kinh người.

Rõ ràng là Mục Nhất Tiếu cô làm không đúng, ngược lại còn trưng cái bộ đường hoàng như vậy.

“Gọi tôi là chị dâu.” Mục Nhất Tiếu cũng nâng cao âm giọng, lạnh như băng sương tức giận quát.

“Nằm mơ.” Giang Kiều Vỹ ném lại hai từ, lái xe đi thẳng.

Để lại một làn khói bụi, như mọi thứ đều chưa có xảy ra.

Mục Nhất Tiếu ngây ngẩn tại chỗ, mắt dần đỏ hoe.

Cô hình như... chưa làm sai gì?

Nhưng tại sao, tất cả mọi người đều muốn làm kẻ địch với cô chứ?

...

Trở về nhà họ Mục, mẹ kế đang nấu cơm.

Ba Mục ngồi trên sô pha, đang nhặt rau.

Thấy cô trở về, ai cũng không có sắc mặt tốt.

Ba Mục mở miệng, lại hỏi: “Phó Tư Vũ là ai?”

Ba Mục và mẹ kế đều là dân thường, kẻ làm công ăn lương, đối với chuyện của giới thương nghiệp, biết cũng không nhiều.

Giống với Mục Nhất Tiếu, bọn họ đều chưa từng nghe nhân vật Phó Tư Vũ này.

“Chồng chưa cưới của con.” Mục Nhất Tiếu ngồi trên sô pha, bình thản trả lời.

Ba Mục nói: “Ba mặc kệ cậu ta là ai, không lấy ra được 600 triệu tiền sính lễ, ba bất luận như nào, cũng sẽ không đồng ý con gả cho cậu ta.”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play