Nam thần?

Hai chữ này, chạm vào tức giận trong lòng Phó Tư Vũ.

Cánh tay bị Mục Nhất Tiếu gối cả đêm, vô cùng tê, không chút cảm giác.

Anh mạnh mẽ chống lên, sau đó nhìn bóng lưng nho nhỏ của cô: "Đi tìm đi, quan hệ giữa em với tôi, bây giờ mọi người đều biết rồi, đến lúc nói người bị nói một chân đạp hai thuyền, chỉ có thể là em."

Trong phòng không mở đèn, tối đen một mảnh.

Nhưng giọng nói của anh, giống như một con dao sắc, chuẩn xác không sai đâm vào trong lồng ngực cô.

Cô chẳng qua chỉ là tùy tiện nói một chút, sao có thể đi tìm nam thần được chứ?

Anh tuyệt tình như vậy, nghĩ đến mà sợ.

"Tôi chỉ nói như vậy mà thôi, cũng không phải đi thật." Cô lẩm bẩm, sau đó mò mẫm đi vào phòng vệ sinh.

Nhìn mình trong gương, dùng nước lạnh rửa sạch mặt.

Hậu tri hậu giác, cô phát hiện, mình mặc áo sơ mi của chú.

Rộng rãi lỏng lẻo, chỉ đến ngang đùi.

Từ trên xuống, còn không có mặc nội y.

"Mẹ nó.." Cô nhịn không được, nhỏ giọng chửi một câu.

Nói như vậy, là bị thấy hết rồi sao?

Cô đỏ mặt, chỉ cảm thấy thật là mất mặt.

Cũng không biết đứng ngốc trong phòng vệ sinh bao lâu, bên ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa: "Nhất Tiếu?"

"Ơi..." Cô đáp một tiếng, lại nhanh nhanh chóng chóng chỉnh lại quần áo một chút, sau đó mới mở cửa.

"Em đang làm gì đấy?" Trong phòng đã mở đèn, trên mặt Phó Tư Vũ, như là đọng một lớn sương giá.

"Không có...không có làm gì." Cô lướt qua anh, che dấu sự hoảng hốt, lại lắp bắp trả lời.

Anh đẩy xe lăn, đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô.

Cô bị đau, ngã vào trong lòng anh.

Anh giam cầm cô, từ trên cao nhìn cô một lượt, con ngươi đen yên ắng: "Em rất thích cậu ta?"

Giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm, như là kẹp vụn băng.

"Đã từng thích." Cô biết, cậu ta màông chú nói là nam thần, mà câu trả lời của cô, cũng là sự thật.

"Tôi không thích người chân trong chân ngoài." Môi mỏng anh hơi nhếch lên, ra lệnh như ác ma, khó có thể từ chối.

"Ừm." Có đáp nhẹ, tỏ vẻ đã biết.

Ai không thích người toàn tâm toàn ý.

Sau nửa đêm, hai người nằm trên giường, không ai đụng vào ai, cơ thể cứng ngắc.

Trong lòng Mục Nhất Tiếu, nổi lên một câu hỏi.

Sở dĩ ông chú không đụng vào cô, là vì phương diện kia có vấn đề.

Hay là vì, anh thật sự không muốn lợi dụng lúc người gặp khó khăn?

...

Ngày hôm sau.

Khi Mục Nhất Tiếu tỉnh lại, Phó Tư Vũ đã không thấy đâu.

Dưới lầu.

Quản gia Liên Thành chuẩn bị bữa sáng tinh sảo cho cô.

Thấy cô xuống, Liên Thành chào hỏi: "Cô Mục, cô tỉnh rồi."

Liên Thành kéo ghế ra, bày sẵn chén đũa, tất cung tất kính, làm người sợ hãi.

Mục Nhất Tiếu từ nhỏ đến lớn, đã bao giờ được người khoản đãi như vậy?

Cô có chút kinh ngạc, cũng liên tục gật đầu theo: "Cảm ơn chú."

Liên Thành cả kinh, giật mình.

Liên Thành đã từng gặp rất nhiều người a dua nịnh hót, chỉ có lần đầu tiên gặp được một cô gái lễ phép như Mục Nhất Tiếu.

Cô rất không thoải mái, tự mình ăn cơm, người khác đứng bên cạnh hầu hạ.

Cho nên, cô ngước lên nói: "Chú à, chú cũng ngồi xuống, chúng ta cùng nhau ăn."

Liên Thành từ chối, thấy cô ăn bất an, cũng rời khỏi sảnh chính.

Sau khi ăn xong, có người giúp việc thu dọn bát đũa.

Mà Liên Thành, cầm một chồng tài liệu đi về phía Mục Nhất Tiếu.

Cô đang ngây người, có chút tò mò Phó Tư Vũ là người thế nào.

"Cô Mục, đây là thỏa thuận kết hôn, cậu chủ đã ký sẵn."

Cô vô thức tiếp nhận, có chút mù mịt.

Thật sự phải ký sao?

"Cô Mục, cô rất may mắn, cậu chủ cũng không đưa phụ nữ về nhà qua đêm." Thấy cô do dự, Liên Thành mới chậm rãi nói.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play