Trong suốt quá trình săn giết lên tới cả ngàn Blazer, Alan đã phải vô cùng điệu thấp, có ngầm từ Phản Loạn Quân và tài phiệt Kazamatsuri, có treo thưởng tội phạm công khai tiếp nhận từ Liên Minh.
Đến cả Kazamatsuri trước giờ vẫn chưa nghi ngờ năng lực chân chính của Alan, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi muốn rèn luyện chính mình, thích tranh đấu thắng thua, kiếm chút tiền tiêu cũng là dễ hiểu sao.
Kazamatsuri vỗ vỗ bờ vai Alan xem như khích lệ, đồng thời thấp giọng.
“Tiền đã chuyển tới tài khoản. ”
“Nhưng mà Alan, ta nghĩ ngươi nên... ” Vị chủ tịch này hơi do dự tính nói thêm điều gì, lập tức lại bị Alan ngắt lời.
“Đấu trường ngầm, từ nay ta sẽ không tham gia! ”
Sau vụ chặt quyền vương Nam Mỹ, kỵ sĩ mặt nạ xem như hoàn toàn nổi danh, tiếp tục xuất hiện nơi đông người đúng là thật không thích hợp, dễ dàng bị phanh phui thân phận. Còn việc thay cái trang phục chơi tiếp?... Hắn không tin hàng trăm ngàn người xem đều là ngu xuẩn, làm vậy chỉ khiến cho càng thêm bị chú ý.
Đường đường là nhị hoàng tử của đế quốc Vermillion, đi thi đấu ngầm kiếm tiền, mặt mũi quốc gia không chịu được. Xã hội hiện đại, so với quá khứ càng phải chú trọng tới danh tiếng. Chưa kể lúc làm nhiệm vụ từ Phản Loạn Quân, Alan thỉnh thoảng vẫn sử dụng tính danh của kỵ sĩ mặt nạ.
“Ngươi hiểu được là tốt rồi.” Kazamatsuri Kouzou gật đầu, ánh mắt nhìn về phía nam tử trước mặt ngày càng phát ra hài lòng, như cha vợ nhìn con rể.
“Thân phận lại phù hợp, nếu tương lai hắn và Sara dắt tay, ta cũng yên tâm. ”
Còn về đứa con gái ruột Kazamatsuri Rinna? Được rồi, nghĩ tới thì sọ não lần nữa bắt đầu đau.
...
Nước cộng hòa Armenia, quốc gia tiếp giáp với vùng trung đông, nằm ở phía tây Châu Á.
Trong tửu quán tại một thị trấn,
Đám người đang vui vẻ cụng ly trò chuyện, thỉnh thoảng nói tục vài câu phát tiết cảm xúc.
“Phanh!!” Đây là tiếng cánh cửa bị đạp văng.
Bầu không khí bị phá hư, lập tức có người giận dữ mắng mỏ:
“Tên ch* chết nào, chán sống rồi sao, ta... ”
Nhưng âm thanh tới đây bỗng dưng im bặt, như bị bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng.
Một nhóm ăn mặc quân phục tác chiến nhanh chóng vọt vào, ít nhất cũng phải hơn 20. Và điều làm cho người sợ hãi là, trên quần áo bọn họ, nhiều vệt máu khô sẫm màu loang lổ, trông vô cùng bắt mắt.
Ánh mắt tráng hán đi đầu quét qua xung quanh hoàn cảnh, lăng lệ làm cho không ai dám nhìn thẳng, cuối cùng dừng lại ở trước quầy bar.
“Mau mang đồ ăn lên! ” Tay tiện thể móc ra xấp tiền, ném mạnh vào mặt của tên phục vụ.
“Vâng... vâng, các vị chờ một lát. ” Người phục vụ miễn cưỡng nặn ra nụ cười, thu gom mớ tiền giấy rơi rớt trên mặt đất rồi mau chóng đi về phía sau phân phó nhà bếp. Mặc cho trên mặt đau rát nhưng rên cũng không dám rên một câu.
Amir liếc mắt ra hiệu, ngay lập tức thì có hai người theo sau.
Đề phòng, vẫn là cần thiết!
Dân chúng xung quanh, từ lâu đã cuống quýt rời khỏi, chỉ chừa lại vài con ma men say đến bất tỉnh, làm cho vài tên nhân viên khóc không ra nước mắt. Đám khách đó... chưa có trả tiền a.
Lúc này, một thiếu nữ tóc dài màu đen chậm rãi đi tới. Mấy tên lính đánh thuê ở gần đều vô ý tản ra khoảng trống, ánh mắt thỉnh thoảng toát lên vài phần sợ hãi.
“Chỗ này vẫn còn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Phản Loạn Quân, chúng ta không nên ở lâu. ” Ein Abgrund khó chịu lên tiếng.
Nghe được chủ thuê phàn nàn, Amir khẽ nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.
“Tiểu thư Abgrund, nơi đây đã rất gần vùng biên giới. Ta tin rằng đối phương khả năng cao là đã từ bỏ truy sát. ”
“Hành động liên tục 3 ngày, binh lính của ta thật sự cần nghỉ ngơi. Có lẽ ngươi vẫn chưa ý thức được, tiến vào vùng Trung Đông cũng không có nghĩa là an toàn. ”
Trung đông thực sự là vùng đất vô cùng loạn, quân phiệt cát cứ, chế độ độc tài thống trị vô số khu vực lớn nhỏ. Chiến tranh xảy ra thường xuyên, bom đạn thi nhau nện, chém giết giữa các Blazer hàng ngày cũng không hiếm lạ.
Dù là thế lực lớn như Liên Minh hoặc Đồng Minh đều khó mà nhúng tay can thiệp, chỉ miễn cưỡng giữ vững trật tự mặt ngoài, không cho chiến loạn lan ra.
Tự do nhưng hỗn loạn, xung đột giữa sắc tộc lẫn tôn giáo đi kèm là vô số bạo lực máu tanh. Thiên đường thuộc về cường giả, địa ngục dành cho kẻ yếu. Làm lính đánh thuê lăn lộn nhiều năm, Amir hiểu rõ Trung Đông có bao nhiêu nguy hiểm, lúc nào cũng nên chuẩn bị vẹn toàn.
Ein Abgrund nghe vậy giữ im lặng, coi như ngầm đồng ý khiến cho Amir âm thầm thở phào một hơi.
Đối với thiếu nữ trước mặt, hắn hoàn toàn không dám xem nhẹ. Đối phương trả tiền thuê hậu hĩnh là một lý do, thực lực của nàng đáng sợ thế nào, trong vài ngày qua bọn họ chứng kiến thế là đủ rồi.
Nghĩ tới cảnh từng cỗ thi thể địch nhân bị bào tử ký sinh, mọc ra đầy gai nhọn, dù là thấy quen người chết như Amir cũng phải lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt. Quá kinh dị!
Ein Abgrund, từng là sát thủ phục vụ cho Phản Loạn Quân, hung phạm tiêu diệt gia tộc Abgrund, một Blazer sỡ hữu năng lực điều khiển thực vật.
Nguyên nhân thiếu nữ phản bội Phản Loạn Quân và nâng đao tàn sát gia tộc, thì phải kể đến qua nhiều lần tiếp xúc, Ein đối với Phản Loạn Quân thật sự vô cùng thất vọng. Lý tưởng chỉ là mặt ngoài, nội bộ lộn xộn, nhìn không thấy tương lai.
Còn về gia tộc Abgrund nơi thu nuôi và huấn luyện bản thân thành sát thủ, thì càng chán ghét hơn. Quá khứ bị buộc phải giết chóc cùng một đám bằng hữu, nàng vẫn luôn không bao giờ quên nổi.
“Đúng là một thứ xấu xí... ”
Thế nên khi biết được nhiều phân bộ của gia tộc Abgrund tại Châu Âu bị người tru diệt, bao gồm không ít cao tầng. Thiếu nữ đã khó mà dằn lòng nổi việc hủy diệt cái gia tộc đáng nguyền rủa kia.
Hơn nữa... tuy cảm giác lấy đi sinh mệnh cũng rất sảng khoái, nhưng cuộc sống không có tự do, làm một công cụ, có thể được gọi là mỹ lệ ư?
Những bông hoa nở rộ ra trên xác chết, hấp thu lấy dưỡng chất, tản ra mùi thơm mê người. Và hoa cỏ, là cần thuộc về tự nhiên.
Trải qua bao năm làm sát thủ, đắm chìm trong máu tươi, Ein Abgrund nhận ra rằng mình đã thật sự thay đổi, tâm lý hoàn toàn vặn vẹo. Có khác nào một đóa hồng ô uế sao? Dirty Rose, biệt danh đó dành cho Blazer như Ein thì không thể nào thích hợp hơn được nữa.
Nếu có thứ gì tốt đẹp còn chen nổi vào con tim của nữ nhân trẻ tuổi lại lòng dạ độc ác này, thì cũng chỉ có chút hồi ức từ quá khứ mà thôi.
“Vier... ” Nhớ tới thiếu nữ nhỏ tuổi sớm chiều ở chung, người mà vẫn luôn xem nàng làm tỷ tỷ, khuôn mặt lạnh lùng không tự chủ được nổi lên một vòng mỉm cười nhu hòa.
“Hy vọng ngươi sẽ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, cố gắng tồn tại trong cái thế giới tàn khốc này. Và đừng bao giờ đi theo bước chân của ta. ”
Chịu Phản Loạn Quân truy sát, tương lai có an toàn còn là một ẩn số, dẫn theo Vier thật sự không sáng suốt, tội lỗi do một mình bản thân gánh chịu là đủ rồi. Nàng tin tưởng cô em gái nhỏ bé kia sẽ không yếu ớt tới vậy, hơn nữa...
Thù hận, chắc hẳn sẽ cho người kiên cường mà sống tiếp đi?
Đoàn người an trí chưa được bao lâu, một tên binh lính hốt hoảng lao vào.
“Lão đại, lại có kẻ tính tập kích!!”
Vừa nuốt được vài miếng thịt, Amir theo phản xạ bật dậy.
“Địch nhân tổng cộng bao nhiêu?”
“Một... một người!” Tên binh lính lắp bắp trả lời.
Một người mà muốn ngăn chặn cả đám lính đánh thuê tinh nhuệ, toàn bộ đều là Blazer, nghe có vẻ giống không biết tự lượng sức. Nhưng thực tế giờ phút này, khuôn mặt Amir cũng như những người khác đã hoàn toàn biến thành nghiêm nghị.
Liếc mắt nhìn sang Ein, hai người mau chóng rời khỏi quán rượu. Họ đều biết một điều.
Phiền phức thật sự đã tới rồi!
Trong một góc ít ai chú ý,
Nam tử tóc dài rũ rượi, nằm gục xuống bàn như đang say khướt, bàn tay cầm chai rượu khẽ nhúc nhích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT