Có Vương quốc kỵ sĩ đoàn gia nhập, tiền tuyến áp lực nhỏ đi rất nhiều. Phản công xem như là đã bắt đầu.
Không cần đích thân ma đạo sư Tobias ra tay, hơn 500 vị Ma Pháp Kỵ Sĩ tinh nhuệ tạo thành mũi nhọn cũng đủ để lật tung chiến trường, đánh tới đại quân thú nhân liên tiếp bại lui. Dù có vạn quân đội ngăn tại trước mặt cũng không có tí nào tác dụng.
Sự gia nhập của vương thất giống như là một tín hiệu, sau vài ngày, liên tiếp nhiều vị đại quý tộc cũng mang chính mình quân đội tới tiếp viện, 5 vị bá tước, theo sau là hàng chục tử tước, còn nam tước, cũng phải trên trăm người.
Tổng số lượng quân đội trú đóng tại thành Nevirnum lúc này cũng phải lên tới 10 vạn, trong đó Ma Pháp Kỵ Sĩ đã đạt gần 2000. Có vẻ như lần này không cho thú nhân một bài học nhớ đời là thề sẽ không bỏ qua như vậy tiết tấu.
Tuy nhiên thực tế, thực lực này cũng chỉ là chưa tới một phần tư tổng thể sức mạnh của vương quốc Halmiton.
Và làm mọi người bất ngờ hơn là, ngoài ma đạo sự Tobias, vương thất còn cử tới hai vị vương tử. Đại vương tử Lucian, và tam vương tử Filip.
...
Trong đại sảnh,
Xem như là một yến tiệc cỡ lớn, đồ ăn thức uống đều được bầy biện đầy đủ. Tuy nhiên vào giờ phút này không một ai có tâm trạng đi thưởng thức, hầu hết đều tập trung lực chú ý tới một thân ảnh mặc áo bào pháp sư, đang ngồi tại trung tâm khán đài.
“Độc dược, là hỗn hợp độc tố từ nhiều loại ma thú thêm thảo dược, tính ăn mòn rất cao, ta cũng không thể nào mà lập tức phân tích được thành phần. Nhưng thanh chủy thủ này... khẳng định là được chế tác cách đây không lâu, có chút kỹ thuật là đến từ đế quốc. ” Quan sát cẩn thận thanh chủy thủ của nữ thú nhân, ma đạo sư Tobias chậm rãi cho ra kết luận.
Nói tới ‘ma đạo sư’, đây cũng chỉ xem là biệt danh để thể hiện sự kính trọng đối với một vị ma pháp sư cường đại có nhiều kiến thức. Và tại vương quốc Halmiton, duy chỉ có ma pháp sư cung đình thủ tịch Tobias mới xứng đáng được xưng hô là ma đạo sư.
“Xem ra... việc có vương quốc khác đứng sau, cung cấp trang bị và lương thực cho thú nhân đã là điều chắc chắn. ” Tam vương tử Filip hơi thở dài, gương mặt thoáng qua vẻ đau buồn.
Sinh ra trong vương thất, từ nhỏ hưởng không hết vinh hoa phú quý, dù cho nhìn quen cảnh quý tộc lục đục với nhau, hắn cũng thật sự không hiểu, quyền lực lợi ích có hấp dẫn như vậy sao... đáng để cho người ta bỏ đi cả ranh giới cuối cùng.
“Hừ, ta cũng nghĩ như vậy. Đám mọi rợ kia làm sao có thể chế tạo ra ma pháp vũ khí. ” Đại vương tử Lucian liên tục cười lạnh.
Mấy vương quốc xung quanh nhằm vào Halmiton không phải chỉ một lần hai lần. Xung đột tại biên giới, đánh cướp thương đội, gián điệp,... hắn thấy qua quá nhiều.
Giờ lại còn bỏ đi hiềm khích chủng tộc chống lưng cho đám thú nhân dơ bẩn, cùng nhau tiến công đồng loại, đúng là không biết chút nào liêm sỉ.
“Không rõ là cái nào vương quốc?” Nghe vậy, Alan cũng hơi suy ngẫm.
Xét về thực lực tổng thể, Hamilton là mạnh hơn các quốc gia xung quanh một mảng lớn. Căn cứ vào số lượng dân cư và quý tộc tồn tại, ước chừng tổng số Ma Pháp Kỵ Sĩ cũng phải nhiều hơn gấp đôi. Nhất là sự tồn tại của hai vị cường giả Chiến Lược Cấp, ma pháp sư cung đình thủ tịch Tobias, và kỵ sĩ trưởng của Vương quốc kỵ sĩ đoàn Wallace, lúc này đã đi tuần tra tại biên giới nhằm chấn nhiếp bọn đạo chích.
Vì vậy, suốt vài chục năm trở lại đây, Hamilton luôn là đối tượng bị các nước lân cận liên tiếp nhằm vào.
“Chư vị!!!” Ma đạo sư Tobias có hơi lên giọng.
“Theo ta nhận được tin tức, quân đội của thú nhân, đã tập kết tại bình nguyên Maharashtra và bắt đầu bày binh bố trận, đây là đối với vương quốc Halmiton trắng trợn khiêu khích!”
Từng tiếng xì xào bàn tán lập tức nổi lên...
“Không phải đâu... chơi lớn như vậy!” Một vị quý tộc trẻ tuổi ôm đầu kêu rên.
“Công khai quyết chiến, thương vong rất có thể sẽ không kiểm soát được... ”
“A, vậy tên xui xẻo nào phải đi tiên phong?”
“Hắc, đây là muốn công bình quyết đấu? Bọn chúng lấy đâu ra tự tin. ” Một vị bá tước, trong giọng nói không che giấu được châm chọc.
Tuy ai đều có lo lắng, nhưng không một vị quý tộc nào nghi ngờ việc phe mình có hay không chiến thắng. Bởi vì, tham gia lần này là nhóm Ma Pháp Kỵ Sĩ đứng đầu nhất của vương quốc, vương thất kỵ sĩ đoàn, dẫn đầu còn là cường giả đệ nhất tại Halmiton, ma đạo sư Tobias. Chưa kể đến hàng loạt tư binh tinh nhuệ của các đại quý tộc.
Vậy nên bọn họ làm sao có thể thua! Vấn đề nên quan tâm lúc này là đánh thế nào thôi.
Không để ý tới xung quanh ồn ào, ánh mắt già nua của ma đạo sư Tobias dần dần đảo qua mọi người.
“Trực tiếp tham dự vào chiến tranh cỡ lớn, đã là không thể tránh khỏi! Lũ thú nhân... cần một bài học để hiểu rõ được... ”
“Chủ nhân chân chính của vùng đất này là nhân loại, là vương quốc Halmiton!”
Lời nói uy nghiêm xen lẫn kích động, làm cho bầu không khí nhanh chóng cao trào, gương mặt nhiều vị kỵ sĩ trẻ tuổi cũng phải đỏ lên.
Nhất là tại một góc hẻo lánh, Seth Musgrave, bàn tay nắm chặt đến nỗi trắng bệch mà không hề tự giác. Những ngày gần đây liên tục làm công tác hậu cần, hết trị thương cho binh lính tới việc lặt vặt như giặt giũ, hắn chịu đựng quá đủ rồi.
“Tình huống của vương quốc, các vị cũng đã biết được. Chúng ta cần nhanh chóng kết thúc cuộc chiến trước mắt. Lần này đích thân ta và phân nửa Vương quốc kỵ sĩ đoàn cũng sẽ tham dự. Thế nên... ”
Con ngươi vốn vẩn đục chợt lóe lên quang mang khiếp người.
“Ta cũng hy vọng các vị có thể dốc toàn lực! ”
Đổi lấy là một trận yên tĩnh đến rùng mình.
Đối với rất nhiều quý tộc bị trưng binh ở tại chỗ, đây cũng không phải là cuộc chiến sống còn. Dùng toàn lực? Đi tới chiến trường ‘vẩy nước’, bảo toàn lực lượng mới là điều mà đám người ban đầu suy nghĩ.
Nhất là các đại quý tộc, lãnh địa của bọn họ không tại chỗ này, phí sức chiến đấu để làm gì, bản thân hoàn toàn là không thiếu tiền. Chỉ có những vị huân tước không có lãnh địa hay nam tước nghèo mới nóng lòng kiếm đủ chiến công để tiến thêm một bước.
Nhưng ma đạo sư Tobias đã đích thân cảnh cáo, bọn họ cũng sẽ không có gan làm quá mức.
“Tất nhiên, đây là chuyện chúng ta phải làm, Tobias các hạ. ” Bá tước Cameron lúc này xem như đại diện lên tiếng, tiếp đó hàng loạt các quý tộc khác cũng hùa theo.
Nếu có người quan tâm kết quả chiến cuộc nhất, thì hẳn là vị bá tước này. Bá tước đại nhân cũng không muốn giống như gia tộc Musgrave trở thành ‘chó nhà có tang’ a.
“Phiền phức chân chính đến rồi... ” Bình tĩnh ngắm nhìn đám đông vẫn đang xao động, trong lòng Alan vô cùng trầm trọng.
Quyết chiến chính diện, năng lực cơ động và ưu thế về cảm giác của hắn khẳng định bị hạn chế đáng kể, dù là rút lui cũng sẽ trở nên khó khăn. Trường hợp không cẩn thận còn rất dễ chịu bao vây, có khi chưa kịp bật hệ thống xuyên qua lại bị thuấn sát, chết không kịp ngáp thì bi kịch. Không lẽ lúc đó có thể may mắn chuyển kiếp thêm một lần?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT