“Sao bà vẫn giống như hồi trẻ, vẫn nói chuyện dữ dẫn như thế vậy?”
“Tôi vui, có giỏi thì ông đừng trả lời tôi đi” Quý Thiên Kim vốn dĩ là cô chiêu sống trong nhung lụa, bên trên còn có hai anh trai lớn luôn nuông chiều mình.
Cao ngạo lạnh lùng chỉ là che mắt người bên ngoài mà thôi. Thực tế nội tâm lại rất tùy hứng thất thường.
Khóe miệng Tân Nhâm Thành càng cong lên. Khung cảnh lúc này rất giống nhiều năm về trước hai người bọn họ ở trong căn phòng thuê nhỏ bé.
Mỗi lần ông ta ra ngoài làm nhiệm vụ, bà đều mắng ông ta rất hung hãn, nói đừng có rơi vào lưới pháp luật.
Lái xe nhanh hơn, bà lại nói sẽ xảy ra tai nạn.
Ra cửa hút thuốc bà đều lấy bệnh ung thư dạ dày ra đe dọa ông ta.
Tuy răng đều là những lời nói lạnh nhạt, nhưng ông ta thực sự rất yêu thích.
Thích bà ấy rõ ràng là quan tâm mình nhưng lại ra vẻ hung dữ, nói những lời thừa thãi khiến người ta vừa bực mình vừa bưồn cười.
“Tôi tưởng rằng bà sẽ không cứu tôi.” Ông ta uống nước xong, đã nhuận giọng hơn, nói chuyện đã rõ ràng hơn.
“Tôi cũng không nghĩ rằng mình vẫn còn sống, hiếm người có thể chống đỡ được, nửa đường đã đau chết rồi. Cũng có người mất máu quá nhiều chưa kịp đến bệnh viện đã chết. Tôi nghĩ tôi có thể chống đỡ để gặp được bà một lần cuối cùng, nhưng lại không nghĩ..”
“Tôi giống như đã nằm mơ, tôi đã gặp được Diêm Vương nhưng bởi vì tâm nguyện của tôi vẫn chưa hoàn thành, không thể gặp được bà, rất không can tâm cho nên tôi đã đại náo Minh Phủ. Bọn họ không còn cách nào khác phải đưa tôi trở lại để tôi được toại nguyện, cho nên tôi mới có thể mở mắt nhìn thấy bà. Xem ra giấc mơ này là thật rt “Miệng toàn nói lời vớ vẩn. Ông dựa vào cái lưỡi ba tấc không xương này để đi lừa phụ nữ đó à?”
“Trước kia tôi đúng là kẻ đào hoa, lưu luyến hoa thơm bướm đẹp. Nhưng từ sau khi gặp được bà, tôi không còn ý định khốn nạn đó nữa. Tôi cho rằng cuộc đời tôi sẽ không bị hôn nhân trói buộc, nhưng…
Tôi lại muốn sống với bà hết kiếp này, muốn cùng bà đi đăng kí kết hôn, muốn trói buộc bà trên chứng nhận màu đỏ ấy”
“Lúc ấy tôi vẫn không biết lai lịch của bà lại lớn như vậy, chỉ biết cái nghề lén lút vụng trộm của mình sẽ mang đến cho bà chuyện phiền phức. Cho nên tôi định ra ngoài làm nhiệm vụ cuối cùng đó xong sẽ trở về rút lui khỏi tổ chức. Lúc ấy ông Cửu là cấp trên của tôi khẳng định sẽ thả tôi rời đi”
“Trước khi đi tôi đã nói rõ ràng với ông ta, tôi muốn lấy vợ sinh con, không muốn làm cái nghề mãi sống trong bóng tối này nữa. Nhưng không ngờ rằng khi tôi trở về bà đã biến mất. Tôi tìm lâu như vậy cũng không tìm thấy người con gái nào tên Minh Lan như bà.
Bà lừa tôi cũng đủ khổ đó, cô cả nhà họ Quý ạ”
“Tôi chỉ muốn hỏi một câu, hiện giờ… Tôi có phải đã khổ tận cam lai không?” Ông ta mím môi, dừng lại một chút trước khi thốt ra nửa câu cuối cùng.
Quý Thiên Kim nghe thấy vậy, trong lòng như cuộn lên từng đợt sóng to gió lớn.
Bà ta còn muốn tự mình hỏi xem ông ta có để ý đến chuyện mình không thể có con hay không.
Nhưng lại không nghĩ ông ta đã tỏ rõ thái độ trước.
“Tôi là một người gian xảo ngang ngược, nói chuyện ác độc không cho người ta mặt mũi. Hai anh trai trong nhà mỗi ngày đều bị tôi răn dạy như con cháu. Tôi chính là người đàn bà đanh đá.” Tân Nhâm Thành nghe thấy những lời này, trong mắt toàn là gợn sóng.
Ý của bà là… là đã đồng ý rồi sao?
“Tôi thích vợ hung dữ” Ông ta vội vàng nói.
“Tôi… không thể có con”
“Tôi chỉ muốn có bà”
“Tôi là người nhà họ Quý…”
“Tôi không phải Ảnh Họa Bì nữa, tôi là Tân Nhâm Thành” Bà còn chưa nói dứt lời, ông ta đã biết bà đang lo nghĩ đến chuyện gì.
“Tôi hiện tại trắng tay nhưng trong sạch, sẽ không gây chuyện phiền phức gì cho nhà họ Quý”
“Chỉ Ià hông biết bà có chê cười không, tôi chỉ có một phòng tân hôn nhỏ, bé hơn rất nhiều so với nhà họ Quý…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT