Phi cơ trực thăng lơ lửng trên đỉnh đầu.

Hứa Trúc Linh lại không rảnh quan tâm đến những chuyện như vậy, cô đau như chết đi sống lại.

Bây giờ chỉ có thể sinh thường, miệng tử cung bắt buộc phải mở rộng khoảng mười ngón tay.

Tất cả gối đều đệm dưới người cô, giúp cô điều chỉnh tư thế của mình.

Cô đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa, cảm giác đau tê tâm liệt phế.

Trời ạ, không ngờ sinh con lại khổ sở như thế này!

Cô nghiến chặt răng, lợi cũng bắt đầu chảy máu.

Cô không thể bỏ cuộc được!

Đây là đứa bé cô mang thai mười tháng, nó cũng cố gắng muốn sống sót, bây giờ tình hình nguy cấp, mình lại càng không có quyền định đoạt.

Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy ghê sô pha, ghế sô pha làm bằng da thật cũng bị kéo thủng mấy lỗ lớn.

Xe nhanh chóng đỗ lại cạnh một phòng khám nhỏ ven đường xuống núi.

Bác sĩ lúng túng nói: “Không được, không gian trong xe quá chật hẹp, không thể duỗi tay chân. Bà chủ Cố không đủ sức, không thể sinh thường được, chỉ còn cách mổ thôi, tôi cần một không gian vô khuẩn và dụng cụ..” Cố Thành Trung nghe vậy hung hăng cắn chặt răng, bây giờ cũng bất chấp nguy hiểm.

Anh dừng xe trước cửa phòng khám, người bên trong đã chạy từ lâu, bên trong chỉ còn một đống hỗn độn.

Cố Thành Trung ôm Hứa Trúc Linh, tìm được phòng phẫu thuật trong nhà, đặt cô lên bàn phẫu thuật lạnh như băng.

Trên khuôn mặt cô không có chút máu nào, tóc cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm.

Cố Thành Trung nắm chặt tay cô.

“Trúc Linh, anh đã từng đồng ý với em rằng anh nhất định sẽ ở bên khi em sinh, nhưng bây giờ anh phải thề. Anh không thể ở bên đây cùng em, để bác sĩ đỡ đẻ giúp em, anh và Khương Anh Tùng có chuyện cần xử lý”

“Em… Em biết rồi… Chuyện khẩn cấp, anh còn đang bận việc, cũng chỉ vì anh muốn bảo vệ em..” Cô khó khăn thốt ra từng chữ một, như đã dùng hết sức của mình.

Cố Thành Trung hôn lên trán cô, sau đó nhìn bác sĩ thật sâu, bác sĩ gật đầu chắc chắn.

ôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ bà chủ Cố!”

“Cái ơn này họ Cố đã nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ báo đáp” Sau đó Cố Thành Trung ra khỏi phòng giải phẫu, xe Khương Anh Tùng cũng theo sau.

Những chiếc xe còn lại hộ tống ông cụ rời đi trước.

“Còn bao lâu nữa cứu viện mới đến?”

“Năm phút, nhưng… phần tử khủng bố đang tới gần, rất nhanh sẽ lấy phòng khám bệnh này làm trung tâm, bắt đầu một trận chiến mới”

“Khương Anh Tùng, cậu ở đây bảo vệ Trúc Linh, tôi sẽ lái xe dụ chúng.” gì? Việc này… việc này rất nguy hiểm, để tôi đi cho!”

“Tôi đang bảo vệ vợ con tôi, cậu xen vào làm gì. Tôi để anh ở đây vì muốn trả lại anh hoàn hảo nguyên vẹn cho Lâm Thanh Huyền. Bảo vệ Trúc Linh thật tốt là đã giúp tôi rất nhiều rồi” Cố Thành Trung bình tĩnh lấy xăng từ trong xe Khương Anh Tùng ra, đặt trên ghế ngồi sau xe. Sau đó, lấy một chiếc bật lửa cho vào túi quần.

Bây giờ chỉ có thể cưỡng ép xâm nhập vào trung tâm hoả lực của hai bên, khiến họ tưởng lầm là quân cứu viện của đối phương thôi, nhưng có thứ phải đề phòng nên kéo dài thời gian.

Năm phút…

Chỉ cần qua năm phút, người của anh sẽ đến.

Lúc này anh vô cùng tỉnh táo, vì trọng trách gánh trên vai quá nặng làm cho anh bình tĩnh lại.

Anh còn phải trở về thăm Trúc Linh nữa, anh đã đồng ý với cô sẽ ở bên cạnh khi cô sinh!

Sau khi xe của anh gia nhập chiến trường, hai bên rõ ràng đã hơi thu liễm, tiếng súng nhỏ đi nhiều.

Cố Thành Trung lặng lẽ chờ thời cơ, chờ chiếc xe đến gần liền nhanh chóng mở cửa xe, dùng lực nhảy chống người trên mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play