“Mẹ, con đã cho mẹ hơn hai mươi năm, trước kia không biết, sau này cũng không cần biết. Con đã quen rồi, đừng làm đảo loạn cuộc sống của con nữa”
“Mẹ,.Josh đã quyết định đi, nếu chị ấy chết thì mẹ cho là Cố Thiện Linh sẽ bỏ qua cho mẹ sao? Vì an toàn của mẹ nên mẹ đừng mưu tính ra ngoài nữa, nếu không mẹ sẽ bị ám sát, sau đó con sẽ lập tức tổ chức tang lễ cho mẹ, sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào từ nhà họ Cố, cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt vì mẹ.”
“Mẹ tự mà lo đi”
Diên nói xong những lời lẽ lạnh lẽo rồi xoay người rời đi mà không thèm nhìn thêm một lần nữa.
“Diên, con trai của mẹ… đừng đi, ở lại trò chuyện với mẹ, mẹ sai rồi, mẹ thật sự biết sai rồi, mẹ không cần gì cả, mẹ không ép con, con quay lại nhìn mẹ một cái có được không?”
Bà ta vội vã đuổi theo, nhưng đến được cửa thì cửa đã bị đóng lại Ngay cả bóng lưng của cậu ấy bà ta cũng không thấy được “Mẹ sai rồi, mẹ thật sai rồi, nếu được làm lại thì mẹ sẽ không bao giờ… ép con nữa, mẹ chỉ muốn con sống thật vui vẻ. Diên… con của mẹ…
Laura thấy Diên đi ra, nói: “Bà chủ khóc vô cùng thê thảm.”
“Từ trước đến nay bà ấy chưa từng có một chút sám hối với Josh, cũng không có quá nhiều sám hối với tôi. Không qua mấy ngày nữa, tâm tư mới vừa ngừng nghỉ của bà ấy sẽ lại nổi dậy, bà ấy không hiểu chính mình, tôi biết rất rõ điều đó.”
Diên lạnh giọng nói.
“Cô hai mới vừa rời đi người của chúng ta đã đuổi theo, cô ấy đi về hướng bờ biển”
“Tôi muốn thi thể của chị ấy, đừng để cho chị ấy bị vùi thân vào bụng cá, tôi sẽ tự mình an táng thật long trọng.”
Diên gắn từng chữ một, đau lòng đến không thở nổi.
Cậu ấy nắm lấy quần áo thật chặt, cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Cậu chủ Laura nhìn cậu ấy với vẻ lo lắng.
“Thì ra cảm giác mất đi người thân yêu nhất sẽ đau như thế” Cậu ấy nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.
Ngay sau đó cậu ấy lau sạch sẽ.
“Đi thôi” Giọng cậu ấy khôi phục như lúc ban đầu, nhưng nếu quan sát kỹ vẫn nghe thấy hơi run rẩy.
Đêm hôm khuya khoắt, Diên xuất hiện ở khu mộ.
Cậu ấy tìm rất lâu mới tìm thấy được khu đất yên tĩnh này.
Thi thể của.Josh đã được đưa tới, không hề sưng phù vì vừa rơi xuống biển không bao lâu đã được vớt lên.
Cô ta đã được thay quần áo sạch sẽ, đó là cái áo cưới cô ta chọn.
Cô ta ra đi rất bình thản, trên mặt không có bất kỳ đau khổ gì.
“Đưa đi hỏa táng đi.”
Cậu ấy nhẹ nhàng buông vải trắng xuống, thu lại cái nhìn lưu luyến cuối cùng.
Josh được hỏa táng, hạ táng không quá hai tiếng.
Diên đứng ở trước bia mộ suốt cả đêm, một tấc cũng không rời.
Hôm sau, đội rước dâu của Cố Thiện Linh đã đến trước cửa Kettering nhưng cô dâu lại mãi không ra.
Cố Thiện Linh mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng nên chạy thẳng đến chỗ.Josh ở.
Trong phòng trống rỗng, áo cưới, đồ trang sức, nhãn cũng không thấy.
Anh ấy thấy được bức thư trên bàn.
Anh ấy nhìn chằm chằm những thứ đó, mỗi một bước đi đều giống như đi ở trên mũi dao.
Rõ ràng chỉ mấy bước nhưng anh ấy cảm thấy như đã qua một thế kỷ mới đến được phía trước lá thư đó.
Anh ấy run rẩy cầm lên, cảm thấy như có sức nặng ngàn cân.
Anh ấy mở ra, đó là chữ viết của.Josh: “Cố Thiện Linh, khi anh thấy được bức thư này thì em đã rời đi. Mặc dù em đã uống thuốc giải nhưng độc tố đã tích quá nhiều trong người và cần phải từ từ điều dưỡng, không thể vui buồn giận dữ quá mức. Em không muốn liên lụy anh, em vẫn chưa sẵn sàng gánh vác tất cả. Cho nên em quyết định rời đi. Em sẽ ngoan ngoãn chữa bệnh, tìm kiếm bác sĩ tốt, cho dù đi khắp chân trời góc biển cũng sẽ không tiếc. Em biết em rời đi vào lúc mấu chốt thế này là rất ích kỷ, nhưng em thật không thể như vậy mà kết hôn với anh. Em hứa với anh nhất định sẽ khỏe mạnh trở về. Em mang áo cưới lẫn chiếc nhẫn theo, đợi sau khi em trở về, em sẽ mặc áo cưới, đeo chiếc nhẫn cưới anh tặng cho em xuất hiện ở trước mặt anh rồi đàng hoàng gả cho anh được không? Nhưng em không biết chữa bệnh cần phải bao lâu, em hẹn anh bảy năm đi. Anh ở cạnh em bảy năm thì em cũng dùng bảy năm mặc áo cưới của anh được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT