Hứa Trúc Linh cũng không ăn nhiều, cuối cùng cơn buồn ngủ ập tới, cô nằm gọn trong chăn.

Hứa Trúc Linh ôm Cố Thành Trung rồi ngẩng đầu nhìn nửa bên mặt bị bỏng của anh, bỏng rất nghiêm trọng.

Cô không kiềm chế được mà đưa bàn tay của mình lên vuốt vào chỗ đó, động tác cẩn thận từng li từng tí.

Cố Thành Trung bắt lấy tay cô rồi nói: “Muốn xem gương mặt của anh hồi anh chưa bị bỏng không?"

“Hồi chưa bị bỏng ư?"

Hứa Trúc Linh có chút hoang mang, cô không hiểu ý anh nói là gì.

“Chính là không có sẹo, em không muốn nhìn gương mặt thật sự của anh sao?"

Giọng của anh trầm khàn, mang theo một chút từ tính.

Hứa Trúc Linh vốn đã rất hoang mang, bây giờ lại càng thêm không thể suy nghĩ được gì.

Cô chỉ có thể gật đầu theo bản năng.

Muốn xem...

Muốn xem gương mặt trước kia của anh.

Cố Thành Trung còn chẳng có ảnh chụp của lúc trước. Hứa Trúc Linh rất muốn xem Cố Thành Trung của bốn năm trước hiên ngang anh dũng như thế nào.

Nửa gương mặt không bị bỏng của anh đã đẹp trai như thế rồi, nếu như không bị bỏng thì chắc chắn anh sẽ là người đẹp trai nhất thế giới này.

Chỉ là bây giờ cô còn có thể nhìn thấy ư?

"Em nhắm mắt lại”

Bên tại Hứa Trúc Linh vang lên giọng nói mê người của Cố Thành Trung, khiến cô không tự chủ được mà nhắm mắt lại.

Một lúc sau Cố Thành Trung lại nói tiếp.

"Trúc Linh, mở mắt ra nhìn anh đi."

Hứa Trúc Linh nghe thế thì mở mắt

Đập vào mắt cô là một gương mặt ra.

Đẹp không tì vết.

Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng gợi cảm. Ngũ quan rất có độ sâu, đẹp mất hồn.

Anh như một bức tượng mà thượng đế điêu khắc một cách tỉ mỉ vậy, mỗi một bộ phận đều vô cùng hoàn hảo.

Da của anh là màu lúa mì khỏe mạnh, rất mịn màng, nếu dựa gần vào thì còn có thể thấy được lỗ chân lông trên mặt anh.

Cô đã thấy được thần tiên sao?

Hứa Trúc Linh muốn đưa tay lên sờ nhưng lại không dám, cuối cùng là Cố hành Trung bắt lấy tay của cô rồi đặt lên nửa mặt vốn bị bỏng kia.

Không hề có chút gồ ghề nào, rất nhẫn mịn.

Gương mặt hoàn hảo không hề có dấu vết bị bỏng, không hề có vết thương.

Thứ duy nhất còn lại là vết thương ở chỗ lông mày.

Đây là Cố Thành Trung thật sao?

“Cố Thành Trung?”

Hứa Trúc Linh thử gọi một lần.

“Sao thế, thích gương mặt này của anh không?" Cố Thành Trung cười rồi hỏi.

Khi anh thấy Hứa Trúc Linh nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, lộ ra ánh mắt mê muội thì trái tim anh như muốn tan chảy cả ra.

Cô nhóc này lại mê trai đẹp cơ đấy.

"Thích, em thích lắm! Em có thể ôm anh ngủ được không?" Hứa Trúc Linh hỏi một cách cẩn thận.

“Tất nhiên là được rồi."

Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì rất vui vẻ, cô vội vàng ôm lấy cơ thể của Cố Thành Trung rồi chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ một giấc mơ thật tuyệt. Trong mơ, Cố Thành Trung cưỡi ngựa trắng tới cứu cô bé lọ lem là cô, cuối cùng cô còn bước lên xe bí đỏ.

Nhưng đột nhiên xe bí đỏ xóc lên một chút, ném cô xuống đất, khiến cho mông cô rất đau, cuối cùng là đau mà tỉnh.

Hứa Trúc Linh mở mắt ra thì thấy mình quấn chăn rồi lăn xuống đất.

Chẳng trách...

Cú ngã trong giấc mơ lại chân thật đến thế.

Hứa Trúc Linh xoa xoa cái mông rồi đột nhiên nhớ tới giấc mơ tối qua.

Cô vội vàng đi tìm Cố Thành Trung.

Cô lao xuống lầu thì thấy Cố Thành Trung đang ăn sáng, mà nửa bên mặt bỏng kia vẫn đáng sợ như cũ.

Quả nhiên mơ chỉ là mơ, sao có thể biến thành sự thật chứ?

Cố Thành Trung ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô thì không khỏi cảm thấy buồn cười.

Anh ra vẻ nghiêm túc rồi nói: “Sao thế?"

“Không... không có gì? Chắc là em say quá, em đi rửa mặt đây..."

Hứa Trúc Linh nói xong rồi bắt đầu quay về phòng rửa mặt.

Chú An thấy cô đi rồi thì mới nói: "Tối qua cậu chủ đã để cho cô ấy thấy gương mặt thật của cậu, vậy tại sao không tiếp tục chứ?”

"Bây giờ còn chưa phải lúc, nhưng cũng sắp rồi."

Cố Thành Trung híp mắt, che giấu lâu như thế, cũng là lúc nên tung ra rồi.

Những người nợ anh anh sẽ từ từ đòi lại!

Hứa Trúc Linh về phòng rửa mặt, cô không kiềm chế được mà gõ gõ đầu mình.

Quả nhiên uống rượu sẽ làm hỏng chuyện, vậy mà cô lại không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.

Bây giờ Cố Thành Trung cũng rất tốt, cho dù bốn năm trước anh có đẹp tới cỡ nào thì cũng không liên quan gì tới mình.

Hứa Trúc Linh đã yêu Cố Thành Trung, cho dù anh có như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ chấp nhận.

Hứa Trúc Linh rửa mặt bằng nước lạnh mới tỉnh táo hơn nhiều.

Ăn sáng xong thì Cố Thành Trung phải tới công ty làm việc, anh không có kỳ nghỉ dài như Hứa Trúc Linh. Khó khăn lắm mới để dành được hai ngày nghỉ, nhưng dù vậy cũng thường xuyên gọi điện cho Khương Anh Tùng để xử lý chuyện công.

Hứa Trúc Linh ở nhà không có chuyện gì làm nên đi ra vườn sau đọc sách.

Dù sao cô cũng muốn thi kế toán!

Hứa Trúc Linh vừa đọc sách vừa buồn ngủ.

Vừa vào thu, ánh mặt trời ấm áp cộng thêm gió hiu hiu khiến cho cô có chút buồn ngủ.

Lúc Cổ Thành Trung trở về thì Hứa Trúc Linh đang nằm ngáy o o.

“Hứa Trúc Linh đâu rồi?"

“Cô chủ ngồi đọc sách sau vườn rồi ngủ rồi."

Chú An vừa cười vừa nói.

Cố Thành Trung không khỏi lắc đầu, trí ong minh của cô nhóc nhà anh có hạn, thật sự không thích hợp làm mấy chuyện mệt não như đọc sách.

Cố Thành Trung đi qua, đột nhiên nghĩ tới gì đó nên bảo người giúp việc lui đi.

Nhất thời trong phòng trở nên trống vắng, rất quạnh quẽ.

Hứa Trúc Linh ngủ rất ngon, nhưng lại có người gõ đầu cô khiến ongô rất không vui.

Hứa Trúc Linh đứng dậy rồi lẩm bẩm, nhưng đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn: “Ai thế, không lịch sự chút nào cả..."

Cô còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai không tì vết ngay trước mặt mình.

Không thể bởi móc!

Đây không phải là gương mặt cô nhìn thấy trong giấc mơ sao?

“Là anh ư Cố Thành Trung?"

Hứa Trúc Linh vô cùng kinh ngạc, cô vội vàng đứng bật dậy.

Cố Thành Trung cười nhẹ rồi nói:

“Là anh, không phải em muốn nhìn thấy anh à?"

“Đúng thế đúng thế, em rất muốn nhìn thấy anh, anh đẹp trai quá! Tối qua còn chưa kịp hôn anh một cái."

"Vậy bây giờ em cũng có thể hôn anh mà.”

Hứa Trúc Linh nghe thế thì vội vàng ôm lấy cơ thể Cố Thành Trung rồi hôn anh vài cái.

Sau khi cô hôn xong còn bối rối nhíu mày, đây có tính là cô đang phản bội Cổ Thành Trung không?

Dù sao người trong mộng này cũng không phải là anh ấy.

"Không được, em không thể làm chuyện không có đạo đức như thế này."

Hứa Trúc Linh vội vàng đẩy Cố Thành Trung ra rồi lùi về phía sau.

"Vì sao?"

Cổ Thành Trung hỏi, anh có chút thắc mắc.

“Anh không phải là Cố Thành Trung, Cố Thành Trung không thể nào trở nên hoàn hảo như thế được. Em là vợ chưa cưới của anh ấy, không nên chê bai gương mặt của anh ấy! Không được, em phải tỉnh lại!"

Hứa Trúc Linh nói xong rồi tự tát mình một cái, đau đến nỗi cô suýt khóc lên.

“Mẹ ơi, sao giấc mơ này chân thật vậy cơ chứ?"

Hứa Trúc Linh đau tới nỗi nhảy cẫng lên, cô đi qua đi lại muốn tìm người giúp đỡ.

Trước khi cô ngủ thì trong phòng đều là người, sao bây giờ lại chẳng có ai vậy.

Ngay cả chú An cũng không có ở đây!

Đúng là mơ thật.

Hứa Trúc Linh vội vàng gõ cửa cầu cứu, cô muốn ra ngoài nhưng phát hiện cửa lớn đã bị khóa lại.

“Anh... anh đừng có qua đây."

"Anh nghĩ mãi mà không hiểu, anh đẹp trai hơn Cố Thành Trung trong đời thực rất nhiều, em phải vui vẻ mới đúng, sao lại tránh anh như tránh tà thế chứ?"

"Bởi vì tôi biết anh không phải là Cố Thành Trung!"

"Em có thể xem anh là Cố Thành Trung, dù sao thì giữa anh và anh ta cũng chỉ khác nhau nửa gương mặt thôi mà nhỉ?”

“Thế cũng không giống! Bề ngoài chỉ là một cái túi da, đẹp đẽ thì ai cũng hâm mộ. Nhưng nếu thật lòng thích một người thì cho dù anh ấy không đẹp tôi cũng sẽ thích! Anh khác với Cố Thành Trung, cho dù giống nửa bên mặt nhưng anh vẫn mãi không phải là anh ấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play